Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 267:

.



Chương 267:
Cố Trấn Đông rất thắc mắc, thầm nghĩ trò chuyện về Hạ Phác Húc thì còn có cái để cười, còn chuyện quyên tiền thì đâu có gì buồn cười. Sau đó Tô Lâm Lang nói: "Theo tôi biết, Botswana và Cảng Thành đều là thuộc địa của thực dân Anh, hoặc có thể nói là vùng đất được Nữ hoàng che chở. Trẻ con ở Botswana bị đói thì cứ để nước Anh lo đi, tại sao dân Cảng Thành chúng ta lại phải đi trợ giúp?"
Trong mắt những người theo Anh, thực dân không xâm lược mà là che chở, được phúc phần của Nữ hoàng đất nước Mặt trời không bao giờ lặn che chở.
Trong suy nghĩ của ông cụ Cố, chắc hẳn cô gái Đại Lục như cô sẽ không biết châu Phi ở nơi nào, nhưng cô đã nói về cả thực dân rồi lại che chở, giọng điệu tràn đầy châm chọc, khiến ông ta không có cách nào phản bác.
Không đợi ông ta mở miệng, Tô Lâm Lang đã nói tiếp: "Tôi nghe nói quê gốc của ông cũng giống tôi. An Huy cách Quảng Đông không xa, ông Cố, đây là trận lũ lớn trăm năm khó gặp, chết hai mươi ngàn người, còn có hơn một triệu người cần trợ giúp. Chuyện chỉ mới xảy ra vào tháng trước, đây là báo cáo tin tức, nếu như tôi là ông, tôi sẽ gom hết tiền góp cho Đại Lục mà không chút do dự!"
Cố Trấn Đông thấy tin tức, cũng ngồi xuống ghế sofa. Có tình cảm với quê hương, thật ra thì ông ta cũng muốn quyên ít tiền cho Đại Lục.
Nhưng cha ông ta lại có mối thù đối với Đại Lục, từ trước đến giờ chưa từng góp tiền cho Đại Lục, ông ta đoán chắc cha mình sẽ từ chối.
Quả nhiên, ông cụ mỉm cười nói: "Phác Đình cho rằng chúng ta là mấy ông già lẩm cẩm, không khôn khéo như cậu ấy, nói về chuyện kiếm tiền thì tôi cũng rất nể phục. Nghe nói một thời gian trước cậu ấy mua đồng đô la với giá năm mươi triệu, bây giờ giá chứng khoán tăng gấp ba lần, cậu có thể ngồi yên kiếm một trăm triệu, về chuyện này thì tôi không bằng cậu, Trấn Đông cũng không bằng. Nhưng ở Cảng Thành, mọi người vẫn phải kính trọng người già, hơn nữa nếu tôi là người đứng đầu Tổng hội Từ thiện, tôi sẽ cân nhắc các bên, phân chia số tiền kêu gọi được đến những nơi cần dùng. Cho nên nhà họ Hạ các cậu cứ lo kiếm tiền cho tốt là được rồi, không nên lo cả chuyện làm từ thiện đâu, đừng lo chuyện bao đồng nữa. Được rồi, mọi người ra ngoài đi!"
Giọng điệu cứng rắn như thế, còn ra lệnh tiễn khách, ông lão vẫn nghiêm mặt không cười, chứng minh là ông ta đã rất tức giận.
Trước mặt ông ta có một tờ đơn quyên góp, hơn nữa đã cho phân chia xong số tiền với những doanh nhân giàu có khác, chỉ chờ Hội trưởng ký tên.
Ông ta đặc biệt gọi Hạ Phác Đình tới cũng chỉ muốn buộc anh ký tên, nhận quyên góp cho châu Phi.
Nếu hôm nay không thuyết phục được ông cụ này, mọi người đều ký vào tờ đơn quyên góp thì khoản tiền đó cũng được chuyển ra ngoài.
Đương nhiên không thể như vậy được.
Tô Lâm Lang cầm tờ quyên góp của mình, khẽ thở dài.
Ông cụ Cố lại ra lệnh tiễn khách: "Nếu cô đã lên tiếng thì cá nhân tôi sẽ cho cô năm mươi ngàn, đi tìm quản gia, ông ta sẽ ký tên giúp đô."
Một quý bà ngoài kia cũng đã góp bốn năm trăm, giờ ông ta chỉ cho năm chục ngàn, ông ta đang cho tiền ăn xin sao?
Con dao găm của đội trưởng đội vệ sĩ là do Hạ Phác Chú trộm được rồi giao cho Hứa Thiên Tỉ. Ngay trước khi đến hành lang này, Tô Lâm Lang đã lấy lại để phòng khi cần dùng.
Con dao găm nằm ngay trong túi xách cô, cô không nhận lấy tờ quyên góp mà kéo mở túi, móc con dao trong đó ra.
Người già càng giàu càng sợ chết, mà dao găm trang bị cho vệ sĩ cũng không phải là hàng trang trí, nhìn nó rất đáng sợ và có sức sát thương.
Ông cụ Cố nghĩ cô muốn ông ta phải ký tên nên đưa tay chuẩn bị nhận tờ đơn quyên góp. Chợt nhìn thấy con dao găm, ông ta sợ hãi suýt nữa té khỏi ghế sofa, sau đó run giọng hét to: "Cái này, đây là thứ gì thế!" Rồi ông ta kêu lên: "Vệ sĩ, vệ sĩ đâu rồi?"
Cố Trấn Đông cũng bị dọa giật nảy mình, ông ta nhảy lên ghế sofa: "Đó là dao đó, Phác Đình, tại sao vợ cậu lại cầm theo dao?"
Lý do lúc nãy cậu chủ Hạ mỉm cười là bởi vì anh đoán được, khi vợ anh mở miệng ép quyên góp thì cô đã có sẵn át chủ bài trong tay, có thể nói là ông cụ Cố không thể không quyên góp.
Nhưng anh cũng không ngờ đó lại là một cây dao găm.
Một chiếc váy màu xanh lục, đá quý khắp người, hào quang rực rỡ, cô cứ như một Nữ hoàng tàn ác. Đôi lông mày sắc lẹm, đôi mắt ẩn chứa sát khí, còn có hai lúm đồng tiền nhỏ ở khóe môi.
Cô cười nói: "Đây là thứ tôi nhặt được lúc nãy, hay là ông Cố hỏi thử người làm trong nhà xem ai làm lạc mất nó đi?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận