Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 274:

.



Chương 274:
Ông cụ Cố đã tám mươi còn muốn bao con hát, Hạ Phác Đình mới hai mươi sáu tuổi, tinh lực dồi dào, trừ khi có khuyết điểm, nếu không sẽ không thể không có suy nghĩ này.
Mà đàn ông muốn làm chuyện này, đương nhiên cần dùng đến trí óc, chỉ số thông minh tăng cao, trở nên vô cùng thông minh.
Hạ Phác Đình đã từng cho rằng vợ mình là người đáng yêu, cô sẽ ăn mặc theo phong cách dễ thương mới đẹp, nhưng hôm nay khi cô máy chiếc váy màu xanh lục xuất hiện trước mặt anh, anh đột nhiên ra ra, đáng yêu không đáng giá được nhắc đến trước sự gợi cảm.
Mà cơ thể anh đã gần như khoẻ hẳn, đương nhiên cũng muốn tiến thêm một biết, thế nhưng anh nghĩ rằng cô từng là nữ đặc công quân giải phóng, anh sẽ phải khiêu chiến khó khăn.
Cô cười đáng yêu như vậy, khiến anh không nhịn được muốn véo mặt cô, nhưng tiếng siết tay chói tai lại dọa cậu cả Hạ tim đập thình thịch.
Được rồi, đến khi chuyển biến tốt hơn thì tính sau, anh kịp thời chuyển chủ đề, nghiêm túc nói chuyện chính.
Mà ý tưởng kiếm tiền cho nông trường của anh, không chỉ đơn giản là kiếm ít tiền lời cho nông trường, mà còn là một mạng lưới kinh doanh khổng lồ.
Nhà họ Cố dựa vào quan hệ với nước Anh, gia vị dầu hào, ớt và bột cà ri của họ được bán khắp nơi trên toàn thế giới, mà nông trường sẽ mở rộng quy mô sản xuất nước tương và nước mắm, nếu có thể dựa vào tuyến đường vận chuyển của Cố Thị, trong khoảng thời gian ngắn có thể được cung ứng trên toàn cầu, đương nhiên tiền cũng về tay.
Tóm lại, chỉ cần Cố Thị nguyện ý gật đầu, nguyện ý để nông trường đi nhờ xe, gia vị của nông trường sẽ có mặt trên toàn thế giới, tiêu thị quốc tế.
Nghe thì rất tốt đẹp, nhưng Tô Lâm Lang nói: "Nhà họ Cố chắc chắn sẽ không đồng ý. Bọn họ theo Anh, hơn nữa chúng ta làm như vậy, có nghĩa để nông trường chiếm hời của nhà họ Cố, sao bọn họ có thể đồng ý được."
Hạ Phác Đình lắc đầu, nói; "Không phải."
Anh lại giải thích: "Có thể cho Cố Thị điều kiện được tiến quân vào Đại Lục, gia vị của người Hoa chúng ta, thì người tiêu thụ lớn nhất cũng là người Hoa, là Đại Lục. Bây giờ Cố Thị tiến quân vào, vừa khéo có thể chiếm lĩnh thị trường Đại Lục, thị trường đó không hề nhỏ hơn thị trường nước ngoài hiện tại của bọn họ, bởi vì lượng tiêu thụ ở Đại Lục sẽ vô cùng lớn!"
Hôm nay khi Tô Lâm Lang vào phòng bao, cô nghe thấy Hạ Phác Đình đang nói cải cách cho Cố Thị, tiến quân vào Đại Lục gì đó, lúc ấy cô nghe không hiểu, lúc này mới bừng tỉnh.
Cho dù bây giờ nhà họ Cố có kênh tiêu thụ nước Anh, nhưng dù sao cũng là tiêu thụ nước ngoài, lượng tiêu thụ này không thể so với một đất nước lớn nhất phương Đông được.
Mà nếu sản phẩm của Đại Lục không mượn kênh tiêu thụ của nước Anh, cũng không kiếm được nhiều tiền.
Chỉ khi hai bên cùng hợp tác, một bên là thị trường xanh Đại Lục, một bên là mạng lưới mậu dịch nước Anh, hai bên hợp tác cùng có lợi, cùng nhau kiếm tiền.
Được rồi, Tô Lâm Lang vốn đang nghĩ, nếu người chồng con nhà giàu của mình nói bậy, cô sẽ cho anh hai quả đấm.
Nhưng khi anh vừa nói vậy, cô cũng động lòng, muốn nước tương của nông trường có thể tiêu thụ toàn cầu, chỉ cần đi nhờ xe của Cố Thị là được rồi, thế nhưng với thái độ cực đoan và cứng đầu của ông cụ Cố, chuyện này sao có thể thành công được.
Đương nhiên Hạ Phác Đình không ngủ được, nhưng anh vừa mới khen, chỉ cần vợ bên cạnh, chất lượng giấc ngủ của anh sẽ rất tốt, anh chỉ có thể yên lặng, ngửi mùi thơm cơ thể vợ, miên man suy nghĩ.
Tô Lâm Lang lăn qua lăn lại, cô đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện gia vị như thế nào mới tốt đây.
Đương nhiên không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết nhanh chóng.
Tô Lâm Lang muốn làm dịu quan hệ với ông cụ Cố, nhưng trước mắt tốt nhất nên lấy lùi làm tiến, cho ông ta thời gian nguôi giận.
Mà nửa tháng sau, Tô Lâm Lang mang theo tin tức lũ lụt ở An Huy tham gia mấy buổi tiệc cá nhân, có khi là ở câu lạc bộ golf, có khi là ở sân đua ngựa, có khi thì ở trên du thuyền.
Có vài buổi tiệc chủ đề chính nhằm vào người tàn tật, chống lạm dụng trẻ em, bạo hành gia đình, cô cũng sẽ thay mặt nhà họ Hạ quyên góp.
Xem như là trao đổi với nhau, hễ là cô mở miệng, các phu nhân đều quyên góp một ít, đương nhiên đều kém khoản hai ngàn vạn kia, thế nhưng cô cũng nhận được không ít tiền quyên góp.
Chớp mắt đã đến ngày từ thiện.
Ngoài số tiền quyên góp đã được phân loại, còn khoảng bốn ngàn vạn tiền mặt, là các gia đình giàu có không đề tên quyên góp thẳng cho hiệp hội từ thiện.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận