Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 534:

.



Chương 534:
Chuyện là như vậy.
Bây giờ, bá tước Tiền bệnh không dậy nổi, cũng sắp đến lúc tắt thở.
Ông ta còn khoảng bốn gian phòng cất đồ, bên trong có áo mũ quan của vua, còn có các loại con dấu, ngọc bội, như ý.
Thậm chí ông ta còn có một pho tượng về Quan Thế Âm từ thời Đường, có thể nói là báu vật vô giá.
Bá tước Tiền không muốn quyên tặng, ông ta đã viết di chúc, để lại toàn bộ cho Gonda.
Kết quả ông ta vừa mới công chứng di chúc xong, lúc này nhà Gonda đã phái người đến.
Gonda không có chú ruột, chỉ có chú học, ông ta vừa mới đến Cảng Thành, muốn đón cậu ta về Anh sống.
Bá tước Tiền nghe vậy, suýt nữa hộc máu, bởi vì Tiền Mễ Lị vẫn còn tài sản vài tỷ ở Anh, một khi vợ chồng bọn họ phán treo cổ, ngộ nhỡ Gonda ở Anh sẽ bị chú họ dùng thủ đoạn xấu xa xử lý, vậy khoản tài sản khổng lồ đó sẽ rơi vào tay người ngoài.
Đây cũng là chuyện dơ bẩn thường thấy trong các gia đình quyền thế.
Tóm lại chính là, bá tước Tiền theo người Anh cả đời, đến lúc gần tắt thở, mới phát hiện không thể cứu được con gái, cháu ngoại thì có lẽ cũng không còn được, ông ta chỉ còn chút sức lực, nhưng không dám nuốt, cũng không biết nên làm gì.
Bây giờ đang trong tình trạng hết đường xoay sở.
Mà chuyện Gonda muốn nhờ Tô Lâm Lang giúp, thật ra cũng không khó.
Cậu ta nói: "Chị dâu, chị nghĩ cách giúp em, để người chú họ kia không thể đưa tôi đi, được không?"
Cậu ta suy nghĩ, nói tiếp: "Thật ra em từng luyện bắn súng, em cũng biết bắn súng, nếu chị không giúp tôi..."
Đây cũng lý do tại sao cùng là phụ nữ, nhưng Tô Lâm Lang lại thương hại những cô gái đứng ngoài đường, cũng không thương hại Tiền Mễ Lị.
Cô ta đã khiến một đứa trẻ sau khi thành niên sẽ nắm giữ mấy triệu, thậm chí là sản nghiệp vài ty coi giết người là chuyện bình thường, chính cô ta cũng đã phải trả giá đắt, mà bây giờ Gonda gặp phải vấn đề khó khăn, trong khi nghĩ cách giải quyết đã nghĩ đến chuyện giết người, đến khi anh ta lớn hơn, lá gan to hơn, cậu ta thật sự có thể sẽ giết người.
Mặt Tô Lâm Lang lạnh đi, cô nói: "Gonda, nếu cậu dám giết người, tôi sẽ khiến cho cậu bị cướp cò!"
Gonda run rẩy, bởi vì cậu ta tận mắt nhìn thấy Tô Lâm Lang cướp cò ba khẩu súng một lúc trên tàu, cũng thấy được, người bị cướp cò bị bỏng thảm thế nào.
Cậu ta cũng thông minh, lập tức nói: "Chị dâu, tôi hay nói giỡn."
Tô Lâm Lang nói: "Gonda, cậu cũng biết, có rất nhiều người muốn giết tôi, nhưng dù tôi có dao, có súng, dưới tình huống tôi hoàn toàn chiếm ưu thế, tôi đã giết ai chưa? Không có đúng không, cậu biết vì sao không?"
Gonda lắc đầu, Hạ Phác Chú cũng tò mò, cậu ta sán lại cười hì hì hỏi: "Tại sao vậy chị dâu?"
Đúng lúc này, Hạ Phác Hồng đắm chìm trong nghiên cứu cướp cò, đầu tóc bù xù như ổ quạ, ra ngoài tìm cái ăn, trùng hợp nghe thấy Tô Lâm Lang nói: "Bởi vì chỉ có kẻ yếu mới thích dùng cách giết người giải quyết vấn đề, kẻ mạnh không sợ gì, đương nhiên sẽ không giết người."
Hạ Phác Hồng có cùng quan điểm như vậy.
Nhà giàu số một đương nhiên không thiếu cái ăn, nhưng là cháu trai lập dị của nhà giàu số một, Hạ Phác Hồng thường xuyên đói đến sốt.
Cậu ta đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói chuyện: "Kẻ mạnh chân chính là người mà ngay cả địch cũng phải kính nể, mấy cậu nhóc cố lên!"
Sau đó cậu ta lại dơ ngón tay cái với Tô Lâm Lang: "Em sắp hiểu được vấn đề cướp cò rồi, chị dâu chờ em!"
Về cách làm thế nào để Gonda không bị người nhà cậu ta đưa đi, Tô Lâm Lang đa mưu túc trí dĩ nhiên đã nghĩ ra cách.
Nhưng cô phải hỏi một vấn đề: "Gonda, thật lòng cậu muốn ai làm người giám hộ của mình?"
Gonda không chút do dự nói: "Cậu tôi, từ trước đến nay cậu ấy còn thương tôi hơn cả mẹ tôi."
Cậu ta nói tiếp: "Nhưng ông ngoại tôi rất chán ghét cậu ấy, đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, cũng không nguyện ý gọi cậu ấy về nhà, phải làm sao bây giờ?"
Tô Lâm Lang sờ vết sưng trên đầu của Gonda, cô nói: "Chú họ cậu ở nhà cậu, cũng không phát hiện cậu bị đánh, cậu của cậu thì sao, cũng không quan tâm việc này?"
Tiền Phi Long bị đuổi ra khỏi nhà, không có cơ hội gặp Gonda.
Về phần chú họ kia, anh Wales.
Gonda cười lạnh: "Chị nói chú họ tôi? Cả ngày chú ta chỉ biết quấn lấy quản gia, dò hỏi xem ông ngoại để lại những đồ cổ gì cho tôi."
Cậu ta còn nói: "Chị dâu, nếu con người không gặp khó khăn, sẽ không bao giờ biết được bên cạnh mình là người hay là chó."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận