Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 394:

.



Chương 394:
Tô Lâm Lang lại suýt nữa bật cười thành tiếng.
Tiền Phi Long đại diện cho góc nhìn của liên quân tám nước, viện cớ bảo vệ nước Hoa.
Nếu bọn cướp muốn làm đẹp cho bản thân, gọi cướp bóc là bảo vệ, vậy thì phải trả đồ lại khi chủ nhà quay về chứ nhỉ.
Tô Lâm Lang nhận ra mình không cần nói gì nữa, so với Hạ Phác Chú cực đoan và Hạ Phác Húc vô dụng thì Băng Nhạn quả đúng là thiên thần của cô, cô bé đã hỏi hết những gì cô muốn hỏi rồi.
Cô cũng muốn biết nhà họ Tiền có trả văn vật lại hay không.
Một người chị dâu một người em chồng, hai cặp mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm thế này, Tiền Phi Long phải trả lời như thế nào đây?
Cũng may lúc này quản gia của nhà họ Tiền cầm theo chìa khóa của phòng cất giữ đi đến, chào hỏi Tô Lâm Lang trước: "Chào mợ Hạ."
Sau đó ông ta nói thầm vài câu vào tai Tiền Phi Long rồi đứng sang một bên.
Tiền Phi Long liền mở cánh cửa chống lửa được làm bằng thép trong phòng sách, phía sau cánh cửa có bậc thang đi xuống tầng hầm.
Anh ta nói: "Từ trước đến nay phòng cất giữ của gia đình chúng tôi đều không mở cửa cho người ngoài, đừng nói là Phác Đình, cả nhà họ Hạ cũng chỉ có mỗi ông cụ Hạ đã từng đi vào thôi, nếu cô Tô muốn xem thì tôi đi cùng cô, chúng ta vào trong tham quan thôi."
Đây là nhà họ Tiền, Tiền Phi Long là chủ nhà, theo lý mà nói thì nếu đã là nhà của anh ta thì hẳn là anh ta có thể tự do ra vào phòng cất giữ chứ nhỉ.
Nhưng anh ta phải hỏi xin chìa khóa từ quản gia, hơn nữa sau khi anh ta đi vào thì quản gia còn phải ở bên ngoài giám sát, có thể nhận ra được địa vị của anh ta trong gia đình.
Tô Lâm Lang nhìn thấy nhưng không nói thẳng ra, kéo Băng Nhạn và cố ý cười nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong xem thử chú Tiền của em còn nhặt được những báu vật gì từ nhà người khác nữa."
Băng Nhạn nhỏ giọng nói: "Chị dâu, cô giáo đã nói là nhặt được của rơi phải trả cho người đã mất."
Tiền Phi Long bẩm sinh đã kiêu căng rồi, sự kiên nhẫn của anh ta đối với bé gái chẳng qua cũng chỉ là diễn trò mà thôi, bây giờ anh ta lười ra vẻ nữa, thấy Băng Nhạn vẫn còn đang xoắn xuýt thì anh ta liền cười nói: "Little lady, xã hội không phải là trường học, ở đây chỉ có luật rừng, cá lớn nuốt cá bé thôi, được rồi, chúng ta không nói về chủ đề này nữa."
"Nhưng, nhưng mà..." Băng Nhạn vẫn muốn nói tiếp.
Nhưng Tiền Phi Long không muốn nghe thêm nữa, anh ta ngắt lời cô bé, hai tay đút túi và gõ chân xuống sàn, cười hỏi Tô Lâm Lang: "Tôi nghe đồng đội làm vệ sĩ cho nhà họ Cố bảo rằng cô Tô đây từng trộm hai cây súng từ tay bọn họ, vậy theo như cô thấy thì an ninh nhà tôi như thế nào?"
Vệ sĩ nhà họ Cố đều là Hải quân Hoàng gia đã giải ngũ, Tiền Phi Long cũng vậy. Vì thế anh ta không chỉ có thể thăm dò về Tô Lâm Lang thông qua Hạ Phác Đình mà còn có thể dò la từ đồng đội cũ của mình.
Anh ta phụ trách an ninh của nhà mình, đương nhiên anh ta tự biết mình rất ưu tú nên cố ý hỏi để khoe khoang chút đỉnh.
Thực ra vừa nãy Tô Lâm Lang đã nói với Hạ Phác Chú rằng an ninh của nhà họ Tiền khá tốt.
Thân là một sĩ quan cao cấp, khi nắm được điểm yếu của kẻ địch thì phải tấn công trực diện, nhìn thấy sự xuất sắc của kẻ địch thì cũng phải thản nhiên thừa nhận.
Cho nên Tô Lâm Lang gật gù khen ngợi: "Anh Tiền, an ninh của nhà anh là tốt nhất mà tôi từng thấy ở Cảng Thành đấy."
Tiền Phi Long một mực cho rằng Tô Lâm Lang là đặc công của quân giải phóng nhân dân Đại Lục, mà mặc dù quân giải phóng nghèo nàn, không có trang bị tốt nhưng lại có sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh, là một lực lượng vũ trang mà không có quốc gia nào trên thế giới dám xem thường.
Nghe Tô Lâm Lang khen ngợi như thế, anh ta hiển nhiên cho rằng đây là lời khen mà quân giải phóng Đại Lục dành cho anh ta nên rất vui vẻ, thậm chí còn hơi vênh váo: "Thân là người phụ trách đội an ninh của nhà họ Tiền, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được cô Tô khen ngợi như thế này."
Chính vào lúc này, bỗng nhiên sau lưng có người hô lên một cách nhiệt tình: "Chú nhỏ, chú nhỏ, đợi cháu với."
Tiền Phi Long nhíu mày lại, vẻ mặt đầy chán ghét.
Băng Nhạn quay đầu lại nhìn thì cười nói: "Anh Phác Húc, anh cũng ở đây sao."
Hôm nay là Giáng sinh, cả thành phố Hương Giang đều hát vang khúc ca mừng Giáng sinh, Hạ Phác Húc thích nhất là những ngày lễ, cầm trong tay một trăm nghìn mà Tiền Phi Long cho, anh ta đặc biệt mua một bộ Burberry mà các quý tộc Anh ưa chuộng nhất để ăn diện cho bản thân, áo khoác kiểu tây to rộng thoải mái phối với áo len có họa tiết hoa trông tự nhiên và đẹp rạng ngời, đôi giày da thủ công được lau chùi đánh bóng, kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô khiến anh ta đẹp trai vô đối.
Anh ta nói: "Nghe nói mọi người muốn đi xem gia sản của bá tước Tiền, vừa hay cháu cũng chưa từng thấy bao giờ, hay là chúng ta cùng đi đi?"
Không đợi Tiền Phi Long lên tiếng thì quản gia nhà họ Tiền đã ho khụ một tiếng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận