Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 428:

.



Chương 428:
Hạ Trí Hoàn nhìn thấu nhưng cũng không nói gì thêm, ông ấy cười cười đi lên tầng cùng bá tước Tiền, cục diện khó nhất đã bị cháu dâu một quyền phá vỡ, tiếp theo là gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.
Ông ấy rất vui lòng làm một người vô tri, đứng ngoài quan sát.
Hai người vừa ra khỏi thang máy đã thấy một người đàn ông khom lưng: “Bác Tiền, bác Hạ, Giáng sinh vui vẻ.”
Tuy rằng lớn tuổi nhưng mắt bá tước Tiền vẫn rất tinh: “Đây là Trấn Đông.”
Cố Trấn Đông, người nắm quyền “Vua gia vị” Cố Ký, cha của Cố Khải Toàn. Ông ta lại khom lưng rồi cười nói:
“Phác Đình mượn Cơn Lốc Đen của cháu, nói là buổi chiều cần dùng, cháu tới đưa thẻ ngựa.”
Quy trình thi đấu là do bá tước Tiền sắp xếp, ván tiếp theo là đua ngựa.
Trong kế hoạch của ông ta thì ván này thắng chắc, bởi vì nhà họ Hạ không nuôi ngựa, nhà họ Tiền lại có rất nhiều ngựa tốt.
Nhưng Hạ Phác Đình cũng rất khôn khéo, im ỉm mượn Cơn Lốc Đen của nhà họ Cố?
Cơn Lốc Đen là một con ngựa đực năm tuổi, màu lông đen tuyền, thân hình mạnh mẽ thon dài, sức bật rất mạnh, với tải trọng dưới 63kg thì nó hoàn toàn chiếm vị trí đầu bảng của trường đua ngựa Trung Hoàn.
Tô Lâm Lang cùng lắm mới 50kg, ngựa sẽ phát huy càng tốt, vậy thì khả năng Tiền Phi Long thắng ván thứ hai cũng không lớn.
Bá tước Tiền thở dài một tiếng, kể từ khi Tiền Phi Long bị đánh bại thì kế hoạch của ông ta cũng bị đảo lộn hoàn toàn.
Nếu con ông ta thắng ván đầu tiên, chắc chắn Tô Lâm Lang sẽ bị thương, như vậy thì dù có cưỡi ngựa gì thì phần thắng của cô đều không lớn. Nhưng bây giờ người bị đánh là con ông ta, nếu chiều nay đua ngựa luôn, nhà họ Tiền có bao nhiêu phần thắng đây?
Ván thứ ba là bắn tên, nhưng chính ông cụ Cố từng nói với bá tước Tiền rằng tài bắn cung của Tô Lâm Lang vô cùng xuất chúng.
Bá tước Tiền rất là phiền muộn, nhưng vẫn nói với Cố Trấn Đông: “Ở lại ăn cơm?”
“Không được, cháu phải đi Malaysia một chuyến, năm nay nhà cháu thêm ba phần doanh số, sợ sản lượng tăng mà chất lượng lại chẳng ra sao, làm sản phẩm mà, lúc nào cũng phải theo dõi sít sao.” Cố Trấn Đông nói rồi rời đi.
Hạ Trí Hoàn nói: “Gia vị Cố Ký có mấy đơn đặt hàng lớn ở Đại Lục, doanh thu năm nay rất khả quan.”
Nhà họ Cố đã hợp tác với Đại Lục, ngoài dự đoán là gia vị cao cấp của Cố Ký lại bán rất chạy ở nơi nghèo nàn như Đại Lục, ông cụ Cố vui đến mức cười không khép miệng được.
Bá tước Tiền hừ một tiếng, nói: “Bây giờ người Đại Lục cho nhà họ Cố một quả táo ngọt, chờ trở về là sẽ ăn gậy thôi. Nhà họ là do Thống đốc phủ dìu dắt lên, Cố Thiên Kỳ lại hợp tác với Đại Lục, đúng là vong ân phụ nghĩa.”
Hạ Trí Hoàn dừng bước, nhìn chằm chằm vào mắt bá tước Tiền rồi nói: “Năm 1962, có người Cảng Phủ mật báo cho chính phủ Đại Lục rằng tôi là gián điệp của Anh. Tôi rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, một nhóm quân giải phóng Đại Lục xuất ngũ đã chở tôi về Cảng Phủ. Tôi luôn khắc ghi ân tình của họ, chưa bao giờ vong ân phụ nghĩa, cũng sẽ không quên kẻ đã mật báo suýt hại chết tôi kia. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm ra kẻ đó.”
Vốn dĩ, vào đầu thập niên 60 thì quan hệ giữa Cảng Phủ và Đại Lục cũng không tệ, các sản phẩm rẻ tiền của Đại Lục sẽ được vận chuyển đến Cảng Phủ, dẫn tới giá hàng ở đây thấp hơn nhiều, Đại Lục cũng có thể kiếm chút ngoại tệ dự trữ.
Nhưng lại có kẻ mật báo, vì hãm hại Hạ Trí Hoàn nên nói ông ấy là gián điệp của Anh, không những suýt hại Hạ Trí Hoàn chết ở Đại Lục mà còn khiến hai bên cắt đứt quan hệ ngoại giao vào năm 1962. Cảng Phủ đóng của, buộc phải nhập hàng gia dụng của Nhật – Hàn, giá hàng cao gấp mấy lần.
Có thể nói, kẻ nọ không chỉ suýt hại chết Hạ Trí Hoàn mà còn dẫn tới giá hàng trên toàn lãnh thổ Cảng Phủ đều tăng lên mấy lần.
Kẻ đó là người trong mấy gia tộc lớn, trong đó có cả nhà họ Tiền.
Cũng là một trong mấy người lớn tuổi Cố Thiên Kỳ, Quý Thuyên và Tiền Đức Man.
Đảo mắt đã hai mươi năm trôi qua, trong lòng mọi người đều có tính toán, chỉ là giao tranh ngôn ngữ, nên dừng đúng lúc.
Bá tước Tiền cười nói: “Ngày lễ đừng nói mấy chuyện không vui, chúng ta đi ăn đi.”

Tuy rằng có hai chiếc xe cứu thương tới, nhưng không ai phải đi bệnh viện.
Johnny Trần ngã văng vào tường, bị thương ở gáy, nhưng chỉ cần băng bó đơn giản là được.
Tiền Phi Long bị đánh thành đầu heo, nhưng anh ta sẽ không lên xe cứu thương.
Anh ta lao về phía Hạ Phác Húc như một kẻ điên, đám vệ sĩ nhà anh ta cũng vội vàng chạy theo.
Nhưng mấy vệ sĩ đắc lực của Hạ Phác Đình như Ông Gia Minh, Tống Quảng Vu, Johnny Trần đều có mặt, họ sẽ không để cậu hai bị đánh vô cớ.
“Phác Húc mau tới đây, chú nhỏ cho cháu tiền tiêu này, mau lại đây.” Tiền Phi Long vừa nói vừa ra hiệu cho vệ sĩ đi bắt người giúp anh ta.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận