Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 506:

.



Chương 506:
Ông ta vừa giấu ảnh, vừa định dời sự chú ý của mọi người đi: “Tôi ổn, tôi ổn, cảm ơn!”
Khổ nỗi sợ cái gì thì tới cái đó, lại có một tấm ảnh lặng yên bay tới, dừng dưới chân Thống đốc.
Bob bất chấp tất cả, nhào lên.
Các phóng viên cũng tập trung lại, thầm nghĩ vừa nãy Bob bị ảnh chụp dọa sợ cho nên mới nhào vào người phục vụ, sau đó lăn lộn khắp nơi như một con chó như vậy?
Trời ạ, ảnh chụp cỡ nào mới có thể khiến một Chánh thanh tra như ông ta không màng mặt mũi, mất hết quyền uy như vậy?
Thật tốt quá, các phóng viên cũng mặc kệ sẽ có hậu quả gì, họ muốn tranh đoạt tin tức, camera nhắm vào Bob rồi chụp liên tục.
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi.
Nhưng đột nhiên Chủ tịch Hội đồng thành phố David cũng khom lưng, bổ nhào trên mặt đất.
Các phóng viên được huấn luyện bài bản thấy vị này cũng quái quái, lập tức chuyển hướng camera nhắm vào ông ta, chụp liên tục mà không sợ phí phim.
Ngay sau đó là Chủ tịch Hội đồng nhân dân quận William, ông ta không khom lưng nhưng đang dùng chân dẫm một tấm ảnh.
Lúc này mọi người ở các bàn bên cạnh cũng không ăn cơm nữa, vây hết lại đây.
Ánh mắt của mọi người tập trung ở dưới chân Chủ tịch Hội đồng nhân dân quận William.
Ngành báo ở Cảng Thành cạnh tranh khốc liệt, không có tin nóng thì không có cơm mà ăn, thế nên vì một cái tin nóng, hai phóng viên nhìn nhau, sau đó cùng chạy tới cậy chân của William một cách vô cùng ăn ý.

Lại nói ở bên ngoài.
Sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Thống đốc, thư ký Mary đang liên lạc với đội trưởng đội bảo vệ.
Vừa nhận được lệnh thì đội trưởng lập tức dẫn theo các thành viên khác xông lên tầng, muốn khống chế tình hình.
Trong tình thế như vậy, một phóng viên đột nhiên kêu to: “Wow, đây, đây là ảnh gì vậy?”
Trường hợp kinh điển xuất hiện, bên chân phóng viên đột nhiên có thêm một bức ảnh.
Mà Chánh thanh tra Bob, Chủ tịch Hội đồng thành phố David và Chủ tịch Hội đồng nhân dân quận William đều tưởng là ảnh của mình, thế là ba người đồng thời nhào lên để cướp lấy.
Nhưng tấm ảnh đã nằm trong tay phóng viên, thấy thế thì phóng viên bất chấp, nhét ảnh chụp vào túi giấu đi.
Boiwr vì đây là ảnh khỏa thân của Chánh thanh tra Bob, trên mặt ông ta có dấu son môi, trên người còn có áo ngực.
Nhưng mà vậy là xong rồi ư, có tới mười mấy bên truyền thông, chỉ có một, hai người lấy được ảnh chụp, những người còn lại làm sao bây giờ?
Lúc này đội bảo vệ Thống đốc phủ đã tiến vào, đám người vây xem cũng tản ra, ai về bàn người nấy, phóng viên cũng sẽ bị bắt ra ngoài.
Nhưng mà đột nhiên có một phóng viên kêu to: “Mau xem, trên đài chủ tịch kìa!”
Một người khác hô to: “Ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp!”
Đúng vậy, trên đài chủ tịch có rất nhiều ảnh chụp, tất cả đều là ảnh khỏa thân, bán khỏa thân của ba vị quan chức lớn.
Có tấm họ nằm trong vòng tay của cô gái nào đó, còn có tấm trên người họ có áo ngực nữ, trên môi có son, tất cả đều là những tấm ảnh đồi trụy, bỏng mắt.
“Wow!” Có phóng viên bắt được một tấm.
Có phóng viên vớt được bốn, năm tấm chỉ bằng một tay, hô to: “Xuất sắc!”
Bảo tàng là gì, chính là đây này, chờ ngày mai lên báo, chẳng phải sẽ hết trong nháy mắt?
Đám phóng viên giống như phát hiện núi vàng mỏ bạc, họ nhào lên đài chủ tịch, tranh đoạt ảnh chụp như thể đó là trân bảo.
Thống đốc và mấy quan chức dưới quyền ông ta thì trợn mắt há hốc miệng.
Thậm chí, qua một lúc lâu họ cũng chưa thể thở ra một hơi.
Nếu là nguy cơ và sợ hãi ở mức độ bình thường thì mọi người sẽ kêu ra tiếng.
Nhưng khi gặp phải mối nguy sừng sững như núi thế này, mọi người chẳng có sức mà phản kháng, thường thì họ sẽ im lặng.
Thế nên lúc này Thống đốc im lặng, mấy vị quan chức thích chơi gái cầm ảnh chụp của mình trong tay, cũng im lặng.
Bởi vì trong mắt họ thì đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Tiền Mễ Lị gọi gái cho họ rất cẩn thận, chính họ cũng rất cẩn thận.
Hơn nữa, trong mắt họ thì Cảng Thành là thuộc địa, phụ nữ da vàng ở thuộc địa thì cũng chỉ là gái điếm mà thôi.
Những cô gái ấy ở tầng chót của xã hội, cũng chỉ vì tiền mà thôi, họ đang cho các cô gái công ăn việc làm.
Nhưng vì sao lại như vậy?
Hẳn là mấy cô gái đó tranh thủ lúc họ ngủ mà chụp ảnh, vẫn là ác ý mà bôi son, mặc áo ngực, sau đó mới chụp ảnh.
Vì sao các cô gái lại làm như vậy, ai là người sai họ làm vậy?
Đội bảo vệ của Thống đốc phủ đã có mặt đầy đủ, bảo vệ Thống đốc.
Tiền Mễ Lị biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này hai mắt cô ta chứa đầy lửa giận, cô ta nhìn chằm chằm Tô Lâm Lang, còn đi tới bên cạnh thư ký Mary rồi nói gì đó.
Nhưng mà chẳng sao cả, Hạ Phác Đình và Tô Lâm Lang vẫn luôn đứng bên cạnh Thống đốc, hai tay trống trơn, có điều tra cỡ nào cũng được.
Mà cậu cả Hạ vẫn muốn tiếp tục vấn đề vừa nãy: “Vậy thì, ngài Thống đốc, ông vẫn cho rằng chánh thanh tra Bob là quyền uy của thị trường chứng khoán, cổ phiếu Cảng Thành chứ?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận