Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 154:

.



Chương 154:
Nhưng đám con trai vừa định từ chối thì Tô Lâm Lang chậm rãi mở túi, lấy một cuộn phim ra cầm trên tay ngắm nghía.
Mấy đứa nhóc choai choai đồng thời lắc máy ảnh rồi nhìn nhau, tất cả đều bị dọa sợ mất mật.
Bởi vì đó là những cuộn phim trong máy ảnh của bọn chúng, bên trong có các ảnh chụp tự sướng làm bộ làm tịch trước ống kính, còn có một vài bí mật nho nhỏ của riêng bọn chúng, không dám để lộ ra bên ngoài.
Trong giây phút này các thiếu niên bỉ ổi bị dọa cho sởn hết cả gai tóc, Cố Khải Toàn là người đầu tiên gật đầu: "Vâng ạ."
Các bạn nam bị Tô Lâm Lang nhìn chằm chằm cũng đều đồng loạt đứng ra, nho nhã lễ phép nói: "Dạ vâng chị dâu, chúng em sẽ đến."
Không tồi, trẻ con bị đánh xong đúng là ngoan hẳn.
Chỉ có bà Cố ngu ngơ, trong lòng thầm nghĩ con trai mình làm sao thế nhỉ, sao lại muốn đến nhà họ Hạ làm khách vậy?
Chẳng lẽ bọn chúng không biết nhà mình ủng hộ nước Anh, không được giao du với người ủng hộ Đại Lục sao?
"Nề nếp của nhà họ Hạ chúng tôi quả thực không tệ, nếu bà Cố bằng lòng thì cũng có thể đến làm khách, trải nghiệm thử xem sao." Tô Lâm Lang mặc bộ sườn xám thanh lịch, gương mặt không trang điểm, cả người tỏa ra khí chất dòng dõi thư hương, cô liếc nhìn mọi người một lượt rồi rời đi trước.
Cả nhóm phụ huynh nhìn nhau, cuối cùng Trương Mỹ Linh nói với bà Cố: "Bà tinh mắt hơn tôi, cô vợ Đại Lục này của Phác Đình khéo léo lễ độ, cư xử có chừng mực, quả nhiên là có học thức, xem ra tôi có thành kiến hơi sâu đậm với Đại Lục rồi."
Một phụ huynh khác nói: "Chẳng trách Hạ Chương lại để cô ấy thay mặt chủ trì hội nghị, quả nhiên là không tầm thường!"
Bà Cố nén một cục tức trong lồng ngực mà không xả ra được, hung tợn kéo con trai: "Đi!"
"Mẹ, mẹ, đau, đau!" Cố Khải Toàn đau đớn gào lên như bị chọc tiết heo.
Lưu Ba ở ngoài cổng trường đợi mợ cả, thấy cô đi ra liền cười hỏi: "Mợ cả, mợ có giấy phép lái xe không?"
Tô Lâm Lang nói: "Giấy phép lái máy cày của Đại Lục không sử dụng được ở Cảng Thành sao?"
Lưu Ba nói: "Tôi ghi danh giúp mợ, mợ thi lấy bằng lái đi, nếu không là chúng ta lái xe mà không có giấy phép đấy."
Anh ta lại nói: "Bà cả đang đợi mợ về nhà trang điểm kìa, mợ nghỉ ngơi một lát đi, để tôi lái xe cho."
Đến trường học tất nhiên là phải để mặt mộc, nhưng buổi chiều cô đến buổi đấu giá, phải đeo hết của cải nhà họ Hạ lên trên người, mặc trang phục đẹp đẽ mới có thể tôn lên khí chất, cho nên Hứa Uyển Tâm muốn con dâu về nhà một chuyến để đích thân bà ấy sửa soạn.
Tô Lâm Lang chưa từng nghĩ đến việc giấy phép lái xe không được thông dụng, cho nên buổi sáng cô tự mình lái xe đến đây, nếu đã phải thi rồi thì chi bằng thi thêm vài cái đi, dù sao cũng phải tốn thời gian, cô nói: "Ghi danh bằng lái xe, thuyền bè và máy bay giúp tôi."
"Vâng ạ!" Lưu Ba đạp chân ga, nếu Hạ Phác Chú không chạy nhanh thì suýt nữa đã để cậu nhà ở lại rồi.
Hạ Phác Chú vui muốn điên lên, nhưng cũng hơi lo lắng.
Cậu ta vẫn chưa biết chị dâu đã lấy mất tất cả các cuộn băng của bọn nhóc đó, thực ra cũng khá phiền não, bởi vì đám bạn học đó có rất nhiều cách để bắt nạt cậu ta, chị dâu đánh người xong thì rời đi, nếu bọn chúng vẫn tiếp tục bắt nạt cậu thì phiền toái rồi, phải làm sao đây?
Chính vào lúc này, Tô Lâm Lang lấy các cuộn băng từ trong túi ra và nói: "Đây là các cuộn băng của bạn học cậu, rửa nó ra hết rồi đưa cho tôi xem xem là những ảnh chụp gì."
Một đám nhóc BNSS, xem ảnh chụp trước đã, nếu có vấn đề gì thì chỉnh đốn bọn chúng sau.
Đánh một trận tất nhiên là không đủ, điều mà Tô Lâm Lang muốn chính là sau này hễ bọn chúng nghe đến hai chữ Đại Lục thì lập tức khóc.
Dám gây chia rẽ à, gặp được cô là chỉ có con đường chết.
Hạ Phác Chú nhận lấy cuộn băng, vui mừng hớn hở nói: "Chị đã lấy hết tất cả các cuộn băng ư? Chị dâu, chị lợi hại quá đi mất!"
Cậu ta có thể nắm giữ các bí mật của các bạn học thông qua ảnh chụp, thật tốt quá, cậu ta có thể nắm thóp bọn nó rồi.
Cậu tư bị uất ức cảm thấy chị dâu mang mình theo giống như đang bay trên trời.
...
Quản gia Lưu vẫn còn ở bệnh viện, gần đây cũng đang từ từ tuyển người hầu, chìa khóa kho trang sức đang nằm trong tay bà cả, có điều bộ trang sức phỉ thúy mà bà cụ Mạch quý trọng nhất, và hơn một nửa số của hồi môn đều đã được Hạ Trí Hoàn bảo quản gia Lưu làm thủ tục sang tên cho Tô Lâm Lang từ lâu rồi, nếu cô muốn đeo thì không cần phải hỏi mẹ chồng.
Lúc về đến nhà, cô cứ tưởng rằng chọn món đáng giá nhất thì phải đeo bộ trang sức phỉ thúy đó.
Nhưng không phải như thế, Hứa Uyển Tâm dẫn con dâu vào phòng ngủ của mình, lấy ra bộ trang sức mà Hạ Chương đã mua đấu giá lúc bọn họ kết hôn được mười năm để tặng cho bà làm quà kỷ niệm ngày cưới, bộ trang sức này đã có trị giá bốn triệu đô Cảng vào mười mấy năm trước.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận