Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 887:

.



Chương 887:
Tính tình của cô gái này hơi có vấn đề.
Theo như Hạ Phác Húc nói, cô ta ở bên cạnh A Khôn rất hung ác, chẳng khác nào cọp cái, à không, là sói cái, là sư tử cái!
Nhưng ở trước mặt công an, cô ta trở nên rất đần, cẩn trọng, dường như cô ta không thích nói chuyện nhiều với người khác.
Tô Lâm Lang định hỏi cô ta vài câu mấy lần, nhưng cô ta không nói nhiều mà chỉ nhìn chằm chằm Tô Lâm Lang rồi ngẩn người.
Do bác sĩ phải băng bó chữa trị cho cô ta, không tiện làm phiền nên Tô Lâm Lang đã xuống thuyền trước.
Lúc này, cô và mấy người Tiền Phi Long, Hạ Phác Đình đang đứng ở trung tâm chỉ huy của cục trưởng Diêm.
Trung tâm chỉ huy giống thuyền của Cố Mãn Quán, cũng được cải trang thành thuyền câu.
Tất nhiên sẽ không to như chiếc thuyền của Cố Mãn Quán, chỉ là một chiếc cỡ trung mà thôi. Nhưng động lực của nó tốt hơn, tốc độ chỉ kém thuyền máy một chút.
Thuyền đang di chuyển, bọn họ phải chạy tới căn cứ sản xuất ma túy. Cục trưởng Diêm và cục trưởng Vương đã đi họp, nữ đồng chí trong văn phòng cục cảnh sát rót trò mời mọi người.
Giờ là hơn một giờ sáng, mọi người cần phải nghỉ ngơi nên cũng ngồi yên lặng uống trà nghỉ ngơi một lát.
Phải rồi, Hạ Phác Đình không uống trà, trà nào cũng không uống, ngay cả nước cũng chỉ uống nước lọc. Hồi nãy anh đã dặn nữ công an rằng mình không uống trà, chỉ uống nước lọc thôi là được.
Sau đó nữ công an đã nói: "Thưa ngài, nước này quá nhiều cặn, không có pha trà không có vị, anh uống thử một hớp đi."
Hạ Phác Đình vừa ngửi thử đã ngửi thấy mùi nước khử trùng, dù đã pha cùng lá trà vẫn rất gay mũi khó ngửi. Đừng nói là uống, ngay cả ngửi Hạ Phác Đình cũng không muốn.
Đúng rồi, chỉ có vợ của anh là được đối xử khác biệt.
Cà phê cô uống là loại hòa tan rất rẻ, nhưng khi nữ công an bưng lên cho cô đã cố ý mỉm cười nói rằng: "Bà Hạ nếm thử đi, đây là loại cà phê ngoại thương do người thân trong nhà tôi mua ở nước ngoài về đấy, uống ngon lắm."
Bà Hạ nhận cà phê, mỉm cười nói cảm ơn. Sau đó đẩy sang cho chồng: "Không thì anh uống cái này, em uống trà?"
Hạ Phác Đình cũng nuốt không trôi tách cà phê kia, bởi vì nó và trà đều pha cùng một loại nước, đều có mùi khử trùng.
Nhưng Tô Lâm Lang không cảm thấy vậy, cô lấy tách trà từ trong tay Hạ Phác Đình tức giận uống một hớp lớn, trà đã thấy đáy.
Thấy anh vẫn chần chừ không chịu uống cà phê, cô lại bưng lên một hơi uống sạch, rồi nói cảm ơn với nữ công an.
Có lẽ tách cà phê hòa tan là do nữ công an mang tới, vừa thấy Tô Lâm Lang nói thích, cô ấy lại đứng dậy đi pha thêm một tách.
Bưng cà phê, Tô Lâm Lang vừa giết xong bọn buôn ma túy vừa phải dỗ dành người chồng yếu ớt nhà mình.
Cô nói nhỏ: "Uống một chút đi, uống vài hớp là anh sẽ quen. Nếu không cơ thể anh sẽ thiếu nước, nào uống một hớp thôi."
Hạ Phác Đình không ngăn cản được ánh mắt tha thiết của vợ, nhận tách cà phê miễn cưỡng nếm thử một hớp, sau đó lại im lặng nhổ ra.
Anh không uống nổi loại nước có vị khác thường này.
Thấy anh làm nhục ý tốt của nữ công an, Tô Lâm Lang tức giận, giật tách cà phê uống một hơi cạn sạch.
Lại nói đôi lúc Hạ Phác Đình rất hâm mộ, thậm chí là ghen tỵ với vợ của mình. Không phải là vì cô đi tới đâu cũng có khả năng khiến phái nữ yêu thích và tôn sùng. Mà là nguồn sức sống tràn trề và tính cách xuất sắc, thoải mái cởi mở của cô.
Trên thuyền đánh bạc có tổng cộng 32 tên buôn ma túy, cô một mình một đao chặt khắp nơi như bổ xưa, là công thần của công an. Chắc chắn cô còn mệt hơn cả anh, càng mệt càng phải được chăm sóc hơn, ăn nhiều hơn, uống nhiều hơn.
Nhưng điều kiện trên thuyền gian khổ, không có nước sạch cũng không có cái ăn. Trà có vị khác thường cô cũng uống, cà phê giá rẻ cô cũng uống, sức lực vẫn vô cùng tràn trề.
Hạ Phác Đình vừa mệt vừa khát, ngồi thuyền tới mức nhũn cả xương. Thấy vợ mình vẫn khỏe như vâm thì không tránh khỏi ghen tị với cô.
Tất nhiên đa phần là đau lòng.
Anh thấy công an coi cô thành chỉ huy, nhưng Hạ Phác Đình vẫn thấy không vui. Bởi vì những chuyện hôm nay vợ anh phải làm quá nhiều so với nhiệm vụ của một tổng chỉ huy.
Tiền Phi Long cũng rất qua loa, trong lòng có tâm sự nhưng tâm sự của anh ta với chú nhỏ của Hạ Phác Đình khác nhau.
Lúc này anh ta đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy cục trưởng Diêm đi qua, anh ta vội nói: "Sếp Diêm, tôi có một ý kiến liên quan tới cách chỉ huy của ông, không biết nói ra ông có tức giận hay không."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận