Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 911:

.



Chương 911:
Thật ra cục trưởng Diêm đã nhìn thấu cô ta từ lâu, biết cô ta có liên quan đến cái chết của cha mình vì uống rượu giả, cũng thông qua những phụ nữ bị hại đó biết cô ta đã độc ác như thế nào ở trên thuyền, đút thuốc cho phụ nữ, đánh bọn họ dẫn tới bị sảy thai, nhưng ông ta đã dừng lại ở đó, không điều tra sâu hơn nữa, còn đề cử Đại học Cảnh sát Bắc Bình cho cô ta.
Đó là một trường Đại học trọng điểm như Đại học Quốc phòng, nơi đào tạo ta tất cả lực lượng nòng cốt của hệ thống an ninh.
Nhưng nếu cô ta thực sự muốn vào Đại học Cảnh sát Bắc Bình, khi A Hà tốt nghiệp sẽ được phân đến các vị trí trung tâm trong các Cục Cảnh sát của các thành phố khác nhau, trở thành lực lượng nòng cốt của hệ thống an ninh. Cô ta sẽ thoát khỏi vũng lầy của số phận, chính thức làm chủ cuộc sống của chính mình.
Sau khi cô ta cứng lưỡi m một lúc lâu, khi cục trưởng Diêm sắp ra ngoài, cô bé mới nói: “Cục trưởng Diêm, cảm ơn ngài.”
Cục trưởng Diêm quay đầu lại cười, đáp: “Cảm ơn bản thân mình đi, tất cả những gì cô có được đều là do chính cô tự tay kiếm.”
Nhìn Tô Lâm Lang, A Hà hít vào chiếc mũi sưng tấy do gãy xương của mình, mệt mỏi cụp mắt xuống.
Cô ta vượt qua núi xác và biển máu, rốt cuộc cô ta đã đến gần mục tiêu của mình một bước.

Cùng lúc đó, bởi vì từ lúc bắt đầu nhiệm vụ đến nay vẫn chưa gặp Trình Siêu, Tô Lâm Lang đoán có phải anh ấy bị thương hay không.
Đúng lúc đến quân khu, cô tìm cậu trai trẻ chấp hành nhiệm vụ cùng nhau ngày hôm trước tên Tề Tự, nhờ anh ta giúp tìm người, xem Trình Siêu bị thương nằm viện hay là đang bận rộn công vụ, xem anh ấy có thời gian gặp cô hay không.
Đang xử lý một vụ án lớn, Tề Tự cũng rất bận rộn, nghe thấy Tô Lâm Lang hỏi Trình Siêu có phải bị thương hay không, vội vàng xua tay nói: “Em gái đừng lo, Trình đoàn của chúng tôi là tổng chỉ huy, sao có thể bị thương chứ.”
Nói tiếp: “Anh ấy về sớm hơn chúng tôi, hình như mang về một chiếc điện thoại di động đặc biệt quan trọng, sau đó đi đến xưởng vũ khí. Từ tối hôm qua anh ấy vẫn luôn ở cùng với anh Hạ, thật sự không có bị thương.”
Anh Hạ chính là Hạ Phác Hồng, nếu Trình Siêu ở cùng với Hạ Phác Hồng, lại có một chiếc điện thoại di động rất quan trọng trong tay, Tô Lâm Lang có lẽ đoán được bọn họ đang bận chuyện gì, vậy cô cũng không thúc Trình Siêu, tập trung xử lý chuyện A Hà.
A Hà là nhân vật chủ chốt trong vụ án của A Khôn, cho nên cô ta sẽ bị triệu tập và thẩm vấn.
Bây giờ đã đến lúc cảnh sát phải bỏ tiền để cô ta nhập viện điều trị vết thương trước, sau đó cô ta nên hợp tác với cảnh sát để điều tra vụ án.
Nhưng một mặt cô ta lo lắng cho việc học của mình, mặt khác cô ta có bản lĩnh, có lòng tự trọng, không muốn bị làm bẩn trước mặt Tô Lâm Lang, cho nên mới chạy ra khỏi bệnh viện để đi tắm rửa.
Cô ta cần phải phẫu thuật sống mũi ngay lập tức, cho nên bây giờ cô bé cần đến bệnh viện và nằm viện.
Mà lòng tự trọng, kiêu ngạo của cô ta tỷ lệ nghịch với điểm yếu không đáy của Hạ Phác Húc.
Quên đi, Tô Lâm Lang đi tìm Tề Tự hỏi thăm, Hạ Phác Húc và A Hà cũng đang đợi cô ở trong sân quân khu.
Khi Tô Lâm Lang trở lại, thứ cô nhìn thấy là một cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Áo thun và quần đùi của A Hà hôm nay mặc thật ra là quần áo của Hạ Phác Húc, trông cô ta giống như mấy thằng nhóc choai choai, sắc mặt lạnh lùng, cầm chiếc túi giặt nhỏ, đứng bên cạnh gốc cây tùng, mà Hạ Phác Húc giống như một con chó lớn, đi vòng quanh A Hà.
Tô Lâm Lang vừa đi tới đã nghe A Hà lạnh lùng nói: “Tôi nói không muốn, không muốn chính là không muốn!”
Hạ Phác Húc sốt ruột, đúng lúc nhìn thấy Tô Lâm Lang đi tới, vội nói: “Chị dâu, chị khuyên đồng chí A Hà đi, phẫu thuật mặt không thể qua loa được, để tôi đưa cô ấy đến Cảng Thành làm phẫu thuật.”
Anh ta nói tiếp: “Đúng rồi, bác sĩ cũng nói trong bụng cô ấy…”
A Hà đột nhiên liếc qua, còn nhe răng, Hạ Phác Húc lại trở nên ngoan ngoãn, lập tức im lặng.
Bọn họ đã xong việc rồi, đã đến lúc phải đi.
Khi họ cùng nhau rời khỏi quân khu, Hạ Phác Húc lùi lại một bước, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, bác sĩ nói trong bụng A Hà có rất nhiều giun, giun dài cũng phải phẫu thuật mới lấy ra được, chị khuyên cô ấy nghe tôi đi, đến Cảng Thành để điều trị.”
A Hà đang đi phía trước, có thể nghe thấy anh ta nói chuyện.
Cô ta lạnh lùng nói: “Đó chỉ là con giun đũa, uống thuốc là xong rồi, anh Hạ, đừng nhắc đến chuyện của tôi nữa, được không?”
Một thanh niên nhà giàu như Hạ Phác Húc không biết giun đũa là gì.
Nhưng những thứ anh ta lo lắng đều là những chuyện quan trọng đối với A Hà.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận