Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 308:

.



Chương 308:
Hạ Phác Húc đứng ở cửa phòng, một tay vịn khung cửa, một tay bắt ngang hông.
Hai lưỡi rìu nhanh chóng xoay tròn rồi xông tới trước mặt, cứ như muốn cắt đầu anh ta. Anh ta căn bản không có cơ hội để trốn, mỗi chiếc rìu là một tiếng phập đâm vào khung cửa trên đỉnh đầu, cán rìu đung đưa trái phải, phát ra tiếng vang ong ong.
Một lưỡi rìu khác cắm cạnh chân anh ta, cán rìu cũng lắc lư, chỉ cách mũi giày đúng 0. 01mm.
Rìu thì đương nhiên là Tô Lâm Lang ném, hơn nữa cô còn ném trong lúc hai cậu nhóc cười nói, giỡn ầm ĩ kế bên.
Lúc cô ném rìu, từ kỹ năng đến lực ném đều rất thành thạo và chính xác, tư thế đột nhiên nghiêng về phía sau kia cũng là thứ hai cậu con nhà giàu chưa từng nghe hay nhìn thấy.
Một lưỡi rìu thiếu chút nữa cắt phăng đầu Hạ Phác Húc, cái kia thì suýt chút nữa chặt đứt ngón chân.
Cũng may là anh ta mới vừa đi vệ sinh xong, nếu không quần và giày đã ướt nhẹp rồi.
Hạ Phác Húc sợ hãi thật sự, anh ta muốn chạy trốn, muốn về Cảng Thành. Giờ anh ta không ngại học theo ông nội bơi về theo đường biển, nhưng anh ta không nhúc nhích nổi nữa rồi.
Anh ta rất muốn khóc, nhưng sợ vừa khóc là sẽ bị chém thành mấy đoạn nên chỉ có thể ôm khung cửa run lẩy bẩy.
Áo thun đen và một chiếc quần dài, một cây trâm cài tóc lớn, vầng trán sáng bóng mịn màng, Tô Lâm Lang quay đầu. Cô cười híp mắt bước lên bậc tam cấp, dịu dàng hỏi: "Phác Húc đã ngủ hai ngày rồi, bệnh PTSD của cậu đỡ chưa?"
Trương Hoa Cường là một tên lỗ mãng chỉ biết huênh hoang dọa người, hở cái là cầm AK lên bắn.
Còn Tô Lâm Lang lại có vẻ ngoài hiền lành, nụ cười ngọt ngào, là một chị gái Cảng Thành lanh lợi không ai sánh bằng.
Lần đầu gặp, ông sáu Lục cũng khoe cô rất dễ thương.
Nhưng hình như bất kỳ thứ gì rơi vào tay cô cũng sẽ có thể giết người trong chốc lát.
Rìu để đốn củi mà cô cũng ném như thế, vậy là cô vốn không hề sợ mình chém chết anh ta!
Dĩ nhiên Hạ Phác Húc không bị PTSD, nếu có cũng là do Tô Lâm Lang dọa cho đổ bệnh.
Anh ta lấy lại tinh thần: "Honey, à không, Lâm Lang, tôi đã hoàn toàn ổn rồi, bây giờ tôi rất là khỏe."
Nhìn vẻ mạnh mẽ của cô, chỉ số thông minh của anh ta bỗng nhiên cao vọt: "Tôi nóng lòng muốn làm việc lắm rồi đây!"
Tô Lâm Lang quay đầu nhìn hai cậu nhóc: "Thấy chưa, tôi thật sự là chuyên gia tâm lý, Phác Húc đã được tôi chữa khỏi PTSD rồi."
Hạ Phác Húc cũng run run: "Đúng vậy, sự chuyên nghiệp của Lâm Lang là không thể nghi ngờ."
Hai cậu ấm cũng rụt cổ, đồng loạt gật đầu: "Chị dâu đúng là quá chuyên nghiệp."
Đầu tiên là rút lưỡi rìu trên đầu ra, tiếp theo là chiếc rìu dưới chân. Dưới mái ngói gạch xanh, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh, đường nét ngọt ngào, ánh mắt dữ tợn cầm lấy chiếc rìu. Cô mài cho hai lưỡi rìu bóng loáng, chúng xoay tròn như hai đóa hoa to lớn, lóe lên ánh sáng bạc, tiếng vang è è, giống như gió tây bắc xuyên vào tận xương.
Tiếng cười của cô kết hợp với tiếng mài rìu, khiến mấy cậu con trai nhà giàu rợn cả tóc gáy.
Tô Lâm Lang cho quản gia cùng vệ sĩ Afghanistan ra ngoài rồi đóng cửa lại, cô muốn đe dọa mấy tên quậy phá, vô dụng này thật đàng hoàng!
Đột nhiên cất rìu đi, cô sải từng bước chân dài xuống bậc thang, nụ cười còn rực rõ hơn so với ánh mặt trời. Cô nhìn Cố Khải Toàn, hỏi: "Cậu có biết hôm qua mình làm hư hết bao nhiêu tương đậu hay không, có biết làm được số tương đó cực khổ thế nào không?"
Sao giữa trưa tháng sáu mà chị dâu lại lật mặt thế này?
Ai mà tính được từng hạt giống gieo xuống đất là biết bao khó nhọc, trong sách vở không có, nhưng ông nội đã dạy cậu ta nằm lòng.
Cố Khải Toàn nức nở: "Chờ ông nội em tới, ông ấy sẽ bồi thường tiền cho mọi người, chị dâu, nhà em có tiền."
"Tôi không cần mớ tiền của nhà cậu, chờ ông nội cậu tới thì nói ông ta ở lại đây nhặt đậu một năm đi, nhặt không đủ số cậu làm hư thì đừng hòng rời khỏi." Bụp một tiếng, cô đã chặt xuống khúc gỗ dưới đất, cô buộc dây lại, vậy là chặt xong một bó củi.
Ai mới là tên bắt cóc chứ, Cố Khải Toàn chợt phát hiện mình đã thành con tin của cô rồi.
Cậu ta quỳ xuống: "Ông nội em già lắm rồi, làm không được. Để em tự làm đi, để em giúp chị dâu trồng đậu!"
Tô Lâm Lang vừa chặt củi vừa nhìn Hạ Phác Chú: "Ngày nào cậu cũng đọc sử, cũng biết lịch sử PLA đánh giặc huy hoàng. Những viên pháo nổ mà cha tôi tiết kiệm trên chiến trường, vào tay cậu thì một phát nổ một viên!"
Cô đang muốn đổ thêm tội, chứ những thứ pháo nổ kia cũng là dây pháo nhỏ mà khi còn bé ngày nào Tô Lâm Lang cũng chơi.
Nhưng bây giờ cô là con sói lớn, còn bọn họ là dê nhỏ, muốn xử lý bọn họ thì phải gán được những tội này.
Hạ Phác Chú đã quỳ từ lúc nãy, cậu ta giơ cao hai tay: "Em vốn không biết mà." Rồi cậu ta lập tức nói: "Em tình nguyện bồi thường!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận