Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1010:

.



Chương 1010:
Thai long phượng đâu dễ có thế.
Đương nhiên thai long phượng là ốm nghén cũng gấp đôi.
Dạ dày Hạ Phác Đình quằn quại, tựa như sắp dâng trào đến nơi, nhưng khu đỗ máy bay lại trống không, còn chẳng có lấy một cái thùng rác.
Ông tư Viên và Tô Lâm Lang đang tám chuyện rất vui vẻ, mà sau lưng họ là Hạ Phác Đình đang cố đè nén thứ đang chạy loạn trong dạ dày mình như chó con thấy chủ. Mấy người vệ sĩ chưa kịp phản ứng lại, dù sao anh cũng từng thông báo chính thức mà cơn nghén của mình đã hết rồi, thế nên họ mù mờ chạy theo anh khắp ngõ ngách.
Cuối cùng, anh nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu thì mừng rỡ, ba chân bốn cẳng chạy đến đó, mấy người vệ sĩ cong giò lẽo đẽo theo sau.
Song nhân viên xe bảo mẫu của sân bay nhìn thấy mấy ông anh vạm vỡ mặc vest đen, đeo kính đen đang đuổi theo một cậu thanh niên, mà cậu thanh niên này đang chạy như điên về phía mình thì hoảng gần chết, vô thức tăng tốc xe bảo mẫu, chạy thẳng ra sân bay.
Hạ Phác Đình thấy không đuổi kịp xe bảo mẫu, anh lại quay trở lại, cuống cuồng tìm cửa xe.
Tuy nhiên cửa xe đã bị Hạ Bình An khóa trái rồi.
Anh khoa tay múa chân, hoảng loạn đập cửa.
Hạ Bình An vốn có kinh nghiệp thử thách hiểu ngay, vội vàng mở cửa tìm túi nôn rồi thổi phồng nó lên.
Nhưng ngay lúc Hạ Bình An thổi phồng túi nôn, Hạ Phác Đình quay đầu lại va thẳng vào Johnny Trần và Tống Thời Vu, loạng choạng chạy đi mất.
Johnny Trần vẫn ngớ người không hiểu gì, còn Tống Thời Vu lại quan sát tốt hơn, anh ta nhìn thấy mợ và ông tứ Viên đang đi về phía họ.
Người có kinh nghiệm là biết, lúc nhịn nôn đến một mức độ nhất định thì sẽ không thể nhịn được nữa, Hạ Phác Đình cong người ôm lấy đuôi xe, một tiếng “ọe” vang lên.
Lúc này mợ đã đến trước xe, ngó nghiêng khắp nơi tìm chồng. Tống Thời Vu kéo Johnny Trần qua đứng sóng vai với mình, che chắn cho cậu chủ nhà mình. Hai người đều sợ hãi, bởi vì cơn nôn hôm nay của cậu chủ mãnh liệt hơn những lần khác.
Hai người nhìn nhau, đồng lòng cảm thấy ông chủ nhà mình đáng thương quá trời quá đất.
Tô Lâm Lang đến gọi Hạ Phác Đình là vì cô muốn lên máy bay xem văn vật, định rủ anh đi cùng.
Cho đến nay, chiếc máy bay vẫn chưa được mở khóa lần nào, hôm nay xem văn vật xong sẽ khóa hẳn lại, đưa nó về Đại Lục.
Nhưng cô đi một vòng, sân bay trống trơn, không thấy Hạ Phác Đình Đâu. Mấy người vệ sĩ cứ là lạ kiểu gì, còn Hạ Bình An thì đang thổi phồng một chiếc túi nôn, Tống Thời Vu và Johnny Trần đứng ngay ngắn bên xe, bá vai bá cổ nhau không rời, thấp thỏm nhìn chằm chằm cô.
Ông tư Viên cũng thấy lạ nên hỏi Hạ Bình An: “Đội trưởng Hạ, ông chủ nhà cậu đâu?”
Hạ Bình An chỉ ra phía xa: “Chắc là ở bên đó, ông chủ Viên, mọi người cứ bận việc của mình đi.”
Ông tư Viên nhìn đồng hồ: “Tôi không còn nhiều thời gian nữa, đi thôi cô Tô, tôi dẫn cô lên máy bay.”
Tô Lâm Lang quay người đi vài bước, đúng lúc này Hạ Phác Đình đứng dậy.
Đột nhiên cô quay đầu lại, thấy nơi vốn được Johnny Trần và Tống Thời Vu che chắn xuất hiện một bãi nôn.
Johnny Trần luôn là một người cứng răn, chợt khom lưng nôn khan: “Mợ chủ, tôi thấy không khỏe lắm nên vừa mới nôn, cô đừng để ý.”
Tô Lâm Lang nheo mắt quan sát ông chồng đang đứng thẳng thớm, uy nghiêm đầu kia và vết đồ ăn dính trên giày anh: “Vất vả rồi Johnny.”
Hạ Phác Đình lấy khăn tay ra lau khóe miệng, sau đó duỗi chân sang chỗ Hạ Bình An: “Thời Vu, đi gọi xe bảo mẫu đến xử lý đi.”
Đợi Hạ Bình An lau sạch giày cho mình, anh lắc chân: “Đi thôi em gái, anh đi lên máy bay với mọi người.”
Lúc đi lướt qua Johnny Trần, anh thấp giọng nói: “Tháng này tăng thêm tiền thưởng cho anh.”
Thấy cậu mợ chủ đã rời đi, Hạ Bình An và Tống Thời Vu đồng thời quay sang bật ngón cái lên với Johnny Trần.
Số tiền thưởng này, người bình thường không dám tị nạnh với anh ta.
***
Khoang hành lý to đùng đầy ăm ắp, toàn bộ những văn vật mua từ Christie được đóng gói vào rương chuyên dụng, rương nào cũng có mật mã sáu chữ số. Mật mã vốn do giám đốc Christie giữ, nhưng bây giờ nó đã vào tay ông tư Viên, bên cạnh đó trên các rương đều có giấy phong tỏa, bên mép rương còn có sáp niêm phong, tất cả đều được bao bọc kín mít.
Ông tư Viên kéo Tô Lâm Lang vào trong khoa hành lý, vỗ lên một chiếc rương được xếp ngay đầu, sau đó lật giở sổ ghi chép, ông ta cười nói: “Trong này là một bức tranh tráng men, tôi là người trần tục, không thưởng thức nổi sứ Thanh Hoa, chỉ thích bức tráng men hoa hoét này. Cô Tô, cứ mở rương này ra đi, cô mở đi, để tôi xem rương này.”
Ông ta nói tiếp: “Hôm qua tôi lấy được chìa khóa rồi, tôi muốn đổi đổi một món đồ sứ nên là tiện tay đổi luôn, nhưng cô Tô hiểu đấy, dù tôi xuất thân bần hèn nhưng quân tử chuộng tài để làm việc chính đạo mà.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận