Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 224:

.



Chương 224:
Tất nhiên, vì có thể để người nhà giàu số một tới tận cửa cảm ơn mình, ông cụ Cố cũng sẽ thực hiện lời hứa một cách công tâm.
Tuy nhiên ở đời luôn có câu người giỏi còn có người giỏi hơn, nói không chừng dưới trướng ông sáu Lục có một nhân vật tàn nhẫn mà Tô Lâm Lang không thể đánh bại được. Tóm lại có chỗ dựa không phải chuyện gì xấu, như vậy cô càng có thêm tự tin dang rộng đôi cánh.

Chẳng mấy chốc, hai bên đã hẹn được thời gian thích hợp, ngày tám tháng tư là ngày sinh nhật Bồ Tát, địa điểm ở Long Hổ Đường.
Ông sáu Lục thật đúng là đại lão đường phố, làm việc rất có nề nếp. Sáng sớm ngày hôm trước ông ta đã phái người tới liệt thực đơn, xem người nhà họ Hạ có kiêng kỵ gì không, có khẩu vị ra sao, thậm chí còn hỏi cả việc Tô Lâm Lang muốn uống loại đồ uống nào.
Chưa kể người ông ta phái đến còn hai nguyên soái cấp hai của Long Hổ Đường, chức vụ của bọn họ chỉ xếp sau Long đầu. Như vậy cũng đủ thấy ông ta coi trọng chuyện này tới mức nào.
Lại nói nữa, càng đi xuống tầng lớp thấp kém thì dung mạo càng bình thường, nhưng càng lên cao, phần lớn đều là người hào hoa phong nhã, văn minh lịch sự.
Trong hai vị mà ông sáu Lục phái tới có một người đúng chất nhân tài, đeo mắt kính mặc vest.
Vợ chồng Hạ Phác Đình dự tiệc Hồng Môn, nói thật là ăn cái gì không quan trọng.
Hạ Phác Đình chỉ loại bỏ con ba ba mà anh không thích ăn rồi bổ sung thêm rằng Tô Lâm Lang thích ăn bồ câu non là xong.
Hai vị nguyên soái cấp hai kia tỏ ra khách sáo, một người trong số đó hỏi: “Chúng tôi có trà sản xuất ở huyện Đam, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô Tô nhé?”
Tô Lâm Lang không trả lời mà hỏi: “Hạ Phác Húc đâu, bây giờ thế nào rồi, cơ thể bình phục lại chưa?”
Hai nguyên soái liếc nhau, cười đáp: “Cái này cô hỏi Thiếu đường chủ của chúng tôi đi, còn bệnh, nhưng ngày mai anh ta sẽ khỏi, đến lúc đó anh ta cũng tham dự tiệc tối thôi.”
Nếu cho cơ hội làm lại lần nữa, Hạ Phác Húc sẽ không bao giờ trở thành Thiếu đường chủ.
Nhưng bây giờ anh ta cưỡi trên lưng cọp rồi nên khó leo xuống, muốn về nhà cũng không về được.
Bây giờ anh ta vẫn luôn giả vờ bị bệnh, tạm thời ông sáu Lục không để ý tới anh ta, nhưng chắc chắn ngày mai anh ta sẽ bị áp giải lên bàn, đối mặt với anh cả của mình, chịu sỉ nhục!
Sau khi liệt kê xong thực đơn, hai vị nguyên soái chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc này, Tô Lâm Lang nói: “Phương Văn Tấn.”
Cả hai nguyên soái đồng loạt quay đầu lại: “Cô Tô biết Phương Văn Tấn?”
Phương Văn Tấn là người đàn ông từng bắt nạt Hứa Uyển Tâm, được coi là nguyên soái cấp hai trên đường Macao. Ông ta chẳng những bị Tô Lâm Lang báo lên cảnh sát Macao mà còn bị đánh đến mức tàn phế, cũng vì ông ta mà ông sáu Lục không thể mượn đao giết người. Có thể nhìn thấy được điều này qua biểu cảm trên khuôn mặt hai người kia, ông sáu Lục vẫn chưa tìm được Phương Văn Tấn.
Hơn nữa ông cụ Cố sẽ theo dõi từ đằng sau tấm màn, xu hướng chung là chỉ cần thua thì phải thừa nhận thất bại.
Trận chiến này là một trận chiến khó khăn với Tô Lâm Lang, với ông sáu Lục cũng vậy – người đã đánh cược cả bang hội xa hoa.
Chỉ một lần thôi, ha… Xem hươu chết sẽ về tay ai.
“Tôi không biết, tôi chỉ nghe nói qua cái tên này thôi.” Tô Lâm Lang cười đáp.
Hai vị nguyên soái liếc nhìn nhau, nói: “Nếu có tin tức gì về ông ta, xin cô hãy nói cho chúng tôi biết.”
Quả nhiên, ông sáu Lục vẫn đang tìm kiếm nhưng chưa lùng sục ra tung tích của Phương Văn Tấn.
Hy vọng Phương Văn Tấn trốn kỹ chút, ông ta càng trốn sâu, xã hội càng yên ổn.
Chớp mắt cái đã sang ngày thứ hai, mặc dù đã hẹn ăn tối nhưng vợ chồng Hạ Phác Đình phải khởi hành tới quận Nam từ sáng sớm.
Đất đã mua, sắp tới sẽ phải phá bỏ di dời, nhưng người Hạ Thị vẫn chưa dám đặt chân lên bán đảo Hồng Sơn.
Việc phá bỏ di dời cũng được một đám phụ nữ nhất bang Phong Nguyệt tuyên truyền, nhưng nếu bọn họ không đi, người dân sẽ không tin tưởng. Chỉ đến khi người của Hạ Thị - đặc biệt là Hạ Phác Đình đi thực địa một vòng, người dân mới thấy yên tâm như bắt được thuốc an thần.
Dậy sớm rồi chuẩn bị vũ khí trước.
Người thì không nhiều, Tô Lâm Lang đích thân mài giũa thanh đao thép, chém sắt như chém bùn, muốn mang theo bên mình.
Mặc dù ít người nhưng cô không thể cầm vũ khí qua loa được.
Hạ Phác Đình ngồi xe lăn, cô có một khẩu AK lấy từ chỗ Trương Hoa Cường, cô luôn mang theo trên người, đó là vũ khí mà băng đảng không có. Có thể bắn ba mươi phát đạn liên tiếp, mà với độ ngắm bắn chuẩn xác của Tô Lâm Lang thì cô hoàn toàn có thể bắn ba mươi người một lần.
Cô tháo dỡ chúng, giấu nó trong xe lăn của Hạ Phác Đình, còn băng đạn thì tự cầm.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận