Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 522:

.



Chương 522:
Lớn bằng bàn tay trẻ con, hình tròn, rỗng ở giữa, trên khắc một nghìn chữ, cái này gọi là vàng thỏi nguyên chất hình thiên túc.
Tô Lâm Lang đặt hộp da lại vào trong rương gỗ, để đảm bảo đạt mục đích cô lại mở tiếp một cái rương lớn, đào vào bên trong như cách cũ, đào ra chính xác, ở giữa cũng là một cái hộp da, lúc này mới cầm điện thoại lên: "Xác định có vàng, hơn nữa còn có rất nhiều."
Người nghe điện thoại của cô là Hạ Phác Đình. Anh hỏi: "Em gái, tiếp theo em định làm thế nào? Muốn bọn anh phối hợp với em ra sao?"
Tô Lâm Lang vừa định nói gì đó thì bỗng nghe thấy một loạt tiếng bịch bịch truyền tới từ bên ngoài, có người đang xuống lầu.
Cô nhìn đồng hồ bên ngoài, mười một giờ ba mươi phút, nếu hai giờ tàu rời bến thì có lẽ có người tới khoá cửa kho để hàng chuyên chở.
Tô Lâm Lang nhảy khỏi cái rương lớn, trốn đằng sau cánh cửa kho, nghe người ngoài khoá từng cửa kho hàng. Cô nhặt một thỏi vàng lên, ném ra ngoài theo sàn nhà.
Một người đẩy cửa bước vào theo tiếng động.
Là một người đàn ông tóc đỏ, gầy tong teo, râu màu đỏ. Anh ta là một thuyền viên bình thường, chắc là không biết chuyện có vàng. Anh ta vừa bước vào thì thấy một cô gái hai tay cầm hai thỏi vàng lớn.
Nhân chi thường tình đều tò mò về vàng.
Còn Tô Lâm Lang thoạt nhìn lại không có tính công kích gì cho nên người đàn ông này bước tới mở rương gỗ ra, khom lưng nhìn vào bên trong.
Tô Lâm Lang đã cài sẵn bẫy trên mặt đất, lúc anh ta nhìn vào trong vừa hay giẫm vào bẫy. Đúng lúc anh ta nhìn quanh, sờ mó vào bên trong thì cô lùi lại mấy bước rồi bật ra trước, kéo thẳng đối phương ngã lăn ra đất.
Người này không phải quân nhân xuất ngũ, cũng không có sức chiến đấu gì, ngoảnh lại định gào lên, đầu gối Tô Lâm Lang đã nhắm thẳng vào cổ họng anh ta, nhét một thỏi vàng lớn vào trong, lại thừa dịp anh ta chưa kịp phản ứng thì đấm liên tục vào huyệt thái dương của anh ta, mãi tới khi đối phương bị đấm tới ngất đi.
Ở đây không có điện, điện thoại không được sạc nên chỉ còn một nửa pin.
Tô Lâm Lang cầm điện thoại lên, nói: "Anh Phác Đình, chắc chắn có vàng. Nếu Phác Hồng không lái tàu được thì anh gọi cho một người có thể lái chiến hạm tới."
Hạ Phác Đình cũng coi như là người hiểu vợ. Anh ta nói: "Em gái định tìm người lái thẳng tàu tới hải vực Đại Lục à?"
Tô Lâm Lang không tin tưởng luật pháp ở Chính phủ cảng, cũng không tin cảnh sát Chính phủ cảng, hơn nữa Tiền Phi Long còn là phó đội trưởng đội Phi hổ. Cô lo dù liên hệ đội Phi Hổ cũng không giữ vàng được, định dùng cách đen ăn đen, dứt khoát tìm người lái thẳng chiến hạm này tới hải vực Đại Lục, để nó bị Đại Lục tịch thu cho rồi.
Nhưng Hạ Phác Đình là dân biển, anh ta hiểu rõ đồng bào của mình hơn, cũng lý trí hơn. Anh ta nói: "Phải báo cảnh sát. Bây giờ anh báo luôn, anh sẽ gọi từ cảnh sát tới đội Phi Hổ, mời họ xuất cảnh. Em gái, nếu em có thể thì nhanh chóng xuống khỏi tàu. Nếu không thể bây giờ anh sẽ bảo đám vệ sĩ lên tàu giúp em."
Hơn nữa, tuy vừa rồi Tô Lâm Lang chỉ đối phó với một mình quân nhân xuất ngũ Jack nhưng có phải dùng khoảng mười phút.
Trên boong tàu còn khoảng tám người là quân nhân xuất ngũ như Jack, ai cũng cầm súng AK. Đây lại còn chỉ là vẻ ngoài, không biết trong khoang thuyền còn bao nhiêu người nữa.
Tô Lâm Lang gọi điện thoại, vừa đi vừa suy nghĩ tới đề nghị của chồng.
Trên tàu có AK, hơn nữa cô không thể đoán hết số người.
Trời sinh cô tha thiết yêu hoà bình, tuy trong tay có không ít súng nhưng có thể tiết kiệm một viên đạn thì cô sẽ bắn ít đi một viên, cô sẽ đỡ làm bị thương một người.
Nếu nghĩ như cô, lái chiếc chiến hạm này tới hải vực Đại Lục, dùng mạnh để đối đầu với đám quân nhân xuất ngũ nước Anh này có khi phải vài người chết.
Còn nếu báo cảnh sát có thể giải quyết thì cũng không cần phải tổn thương tính mạng con người.
Hạ Phác Đình nói tiếp: "Chỉ cần em xác định có vàng thì bây giờ anh sẽ liên lạc cảnh sát khu vực phía tây, Lữ đội của Lữ Tra Đức, còn cả đội Phi Hổ nữa. ĐỘi trưởng Mạch Gia Câu là người quen cũ của nhà chúng ta, có anh bảo đảm, chắc chắn họ sẽ lập tức dẫn người tới."
Tô Lâm Lang suy nghĩ một lúc, nói: "... Anh cả, anh chờ một lúc, em đi cướp con tin trước."
Hạ Phác Đình lại alo alo một lúc nữa nhưng Tô Lâm Lang không nói gì cả.
Hạ Phác Hồng vẫn luôn kề sát vào cạnh Tống Thời Vũ nghe điện thoại, lúc điện thoại nằm trong tay anh trai anh ta thì anh ta vẫn đang kề sát vào nghe.
Tuy không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng chỉ từ tiếng nắm đấm truyền tới từ điện thoại vừa nãy cũng đủ khiến lòng người khiếp sợ. Chị dâu còn nói chị ấy định đi cướp con tin? Ai mà chất như thế nữa chứ?
Họ đã ở trên bến tàu rồi, có thể nhìn thấy trên boong tàu chiến hạm cải trang sắp cập bến toàn là thuỷ thủ tuần tra, hơn nữa đều đeo súng AK, Tô Lâm Lang có thể vượt qua đám thuỷ thủ kia tìm được vàng đã đủ không thể tin được rồi. Cướp con tin, cô có làm được không?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận