Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 878:

.



Chương 878:
A Khôn lại bắn một băng đạn về phía này, lần này anh ta bắn A Hà. Cũng may gần đó có máy đánh bạc, cô ta lập tức chui vào bên trong trốn tránh, bao nhiêu đạn bắn hết vào máy đánh bạc.
A Hà tưởng Hạ Phác Húc đã chết, vừa kéo anh ta vừa khóc lóc: "Xin lỗi ngài Hạ, lẽ ra tôi phải là người ném mới phải, xin lỗi anh, là tôi hại chết anh."
Nhưng cô ta vừa khóc một lát cánh tay Hạ Phác Húc đã cử động.
Đúng thế, anh ta chưa chết.
Anh ta từ từ mở mắt chạm vào lồng ngực trái, lôi một hộp xì gà từ trong túi áo ở ngực, ngẩng đầu cười tươi rói: "Oa, đây là thứ tốt em trai đưa cho tôi, còn có một khẩu súng nữa. Đừng khóc, đừng sợ nha, chúng ta vẫn còn súng!"
Hạ Phác Hồng không những võ trang cho anh hai ngốc nghếch nhà mình tới tận chân răng, mà mỗi trang bị đều có ít nhất hai công dụng.
Hộp xì gà được đặt ở vị trí trái tim để bảo vệ lồng ngực anh ta vào lúc quan trọng.
Bên trong hộp xì gà có một khẩu súng nhỏ, lấy ra sẽ biến thành vũ khí. Bọn họ vẫn còn cơ hội giết chết A Khôn.
Nhưng do Hạ Phác Húc quá sốt sắng nên không lấy súng ra được, mà đèn điện lại chớp nháy liên tục, cuối cùng dập tắt.
Trong khoang thuyền tối om om.
Hạ Phác Húc nói: "Kỳ lạ, rõ ràng tôi chỉ cần vỗ một cái là súng sẽ xuất hiện, tại sao bây giờ lại không làm được?"
A Hà nhìn Hạ Phác Húc chân tay luống cuống thì sốt ruột, cướp hộp xì gà vỗ mạnh một cái đã tìm được khẩu súng giấu bên trong.
Vào giây phút quan trọng, Hạ Phác Húc đã bị A Thang lôi dậy trong bóng tối.
Trong khoang thuyền có ánh trăng chiếu vào, đủ để thấy bóng người bên trong. Một tay túm chặt Hạ Phác Húc, tay còn lại cầm súng muốn bắn chết A Hà.
Trong lúc nguy cấp, Hạ Phác Húc không ngu ngốc nữa.
Anh ta nói: "Ngài A Thang, anh thả cô gái đó đi đi, đừng giết cô ấy, tôi sẽ ngoan ngoãn đi cùng anh."
A Thang hơi do dự, lôi Hạ Phác Húc cùng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Lúc này A Hà đã tìm được súng, đó là một khẩu súng nhỏ bỏ túi chỉ to bằng một bàn tay. Cô ta giơ súng lao vọt về phía cửa sổ, dưới ánh trăng, A Thang và Hạ Phác Húc một nhóm, A Khôn và một người khác một nhóm, dưới sự bảo vệ bằng hỏa lực của đám buôn ma túy, bọn họ rút lui dọc theo mạn thuyền, A Khôn vừa đi vừa gọi điện thoại.
A Hà quyết đoán nhắm thẳng họng súng và A Khôn bóp cò, tiếng súng vang lên, bộ đàm bên tai A Khôn bị bắn nát.
Đám đàn em của anh ta phát hiện bên này có người nổ súng, vội vàng dời họng súng về phía cô, sau đó bắn điên cuồng.
A Hà phải vội vã nằm sấp xuống mới không bị bắn thành cái sàng.
Chờ tới khi cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hạ Phác Húc đã bị A Thang áp giải, sắp dẫn xuống thuyền.
Trong bóng đêm, anh ta vừa bị người khác kéo chạy và hô lớn: "A Hà đừng lo cho tôi, nhớ phải trốn cho kỹ, phải bảo vệ bản thân thật tốt, phải sống sót ra khỏi nơi này!"
A Hà giơ súng lên định bắn thì phát hiện trong súng không còn đạn. Cô ta không dám kêu lên, bởi vì đám buôn ma túy kia cực kỳ hận cô. Nếu nghe thấy tiếng của cô, có lẽ bọn họ sẽ cho người vòng về giết cô xong mới rời đi.
Viên đạn vừa rồi Hạ Phác Húc đã cho cô, thậm chí mạng của cô cũng do anh ta đổi từ tay A Thang.
Nhưng bây giờ cô không còn đạn, Hạ Phác Húc lại bị người ta bắt đi, cô ta phải làm thế nào bây giờ?
Với cả chị Tô Lâm Lang đâu rồi, hôm nay chị ấy có tới không, chị ấy đang ở đâu, chị ấy có thể cứu Hạ Phác Hồng ra giúp cô ta được không.
A Hà vẫn còn một viên đạn, là một viên đạn vô cùng quan trọng. Nhưng tới bây giờ cô vẫn không dùng nó để giết A Khôn, cũng không thể cứu Hạ Phác Hồng được. Thật ra không phải không thể giết A Khôn, nhưng với cơ quan công an, phải bắt sống người này để xét xử một bản án công khai.
Còn lý do vì sao cô không dùng đạn để cứu Hạ Phác Hồng là vì bộ đàm trong tay A Khôn có thể liên lạc với sào huyệt buôn ma túy, khiến cho đám buôn ma túy lên thuyền chạy trốn.
Thậm chí ông ta còn có thể liên lạc với hạm đội của nước Anh ở vùng Viên Đông tới cứu anh ta,
A Hà đã dùng viên đạn đó để bắn nát bộ đàm của A Khôn, cô muốn cắt đứt tất cả liên lạc của ông ta với bên ngoài.
Hiện tại cô đã làm được, đã cắt đứt đường dây liên lạc của A Khôn. Nhưng Hạ Phác Húc đã bị bắt mất, cô ta phải làm thế nào bây giờ?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận