Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 218:

.



Chương 218:
Ngày thứ hai Hạ Phác Đình đã nhận được thư khiêu chiến của ông sáu Lục.
Mà mồi nhử ông ta ném ra quả nhiên rất có sức hấp dẫn.
Là như thế này, ông sáu ra điều kiện bảo Hạ Phác Đình tới Long Hổ Đường một chuyến để ăn cơm rau dưa, nhân tiện để vệ sĩ của anh và các anh em Long Hổ Đường so chiêu, tiện thể đánh cược một ván luôn.
Nếu như Hạc Phác Đình thắng thì ông sáu Lục chẳng những từ nay không nhúng tay vào việc phá dỡ bán đảo Hồng Sơn, hơn nữa sẽ nhượng lại mảnh đất truyền hình điện ảnh Long Hổ đang tọa lạc với giá bán thấp nhất thành phố, giao cho anh quyền phát triển tổng thể, từ đây ông ta cũng dẫn dắt các anh em bang hội rời khỏi quận Nam.
Mà nếu đám vệ sĩ của Hạ Phác Đình thua thì như vậy thật ngại quá, anh phải móc ra 1,5 tỷ để trả.
Đương nhiên anh cũng có thể không tiếp chiêu.
Cái đó thì xin lỗi nha, Linda Tôn từng lừa gạt một lần, Hạ Phác Húc lừa thêm lần nữa, ông sáu sẽ không nói đạo nghĩa nữa mà cứ thế để Hạ Phác Húc quay phim người lớn luôn, để anh ta và nhóm nữ diễn viên quyến rũ kia thay phiên quay, mỗi người một bộ.
Về phần phá dỡ bán đảo Hồng Sơn thì phá luôn cũng được.
Nhưng đội phá dỡ phải quật ngã toàn bộ đàn em Long Hổ Đường rồi bước qua xác bọn họ mới được phá, cho nên vẫn phải đánh nhau.

Điện thoại là gọi cho Hạ Phác Đình nhưng Hứa Thiên Tỉ nhận.
Lúc này trong phòng sách chỉ có ba người cậu ta, Hạ Phác Đình và Tô Lâm Lang.
Phải tiếp chiêu sao, phải cược sao, có thể thắng sao?
Hứa Thiên Tỉ cũng không nhìn anh họ cậu ta mà là nhìn Tô Lâm Lang: “Chị dâu, cần tiếp chiêu không?”
Tô Lâm Lang đang muốn nói thì thấy Hạ Phác Đình xoay người đi tới cạnh cửa, còn tưởng anh muốn ra ngoài tìm đám vệ sĩ, đang muốn ngăn cản anh thì thấy anh kéo cửa ra, sau đó Hạ Phác Chú ngã lộn nhào vào.
Mười bốn mười lăm tuổi đã không còn là trẻ con nữa, đương nhiên biết cái gì gọi là hiện thực tàn khốc.
Hạ Phác Chú ngã vào nhà rồi bò dậy: “Chị dâu, đền tiền đi, em từng nghe cái gọi là võ đài kia rồi, rất hung tàn, sẽ đánh người ta tàn phế đó.”
Hứa Thiên Tỉ cũng nói: “Em khuyên chị không nên đi, chúng ta đền tiền đi, về phần phim người lớn của Phác Húc thì chờ sau này lên thành phố chúng ta sẽ mua đứt hết rồi hủy nó đi là được.”
Hạ Phác Đình coi như hiểu rõ, biết em gái nhỏ này có dáng vẻ dịu dàng yếu đuối nhưng lại có tính cách sắt thép mạnh mẽ.
Anh là một thương nhân, chuyện am hiểu nhất là kiếm tiền, lấy tính toán của anh thì chi phí bán đảo Hồng Sơn phải trong vòng bảy tỷ nên dù vốn của anh đang cạn kiệt thì cũng có thể kiếm tiền.
Nói cách khác cho dù trả ông sáu Lục một tỷ năm thì anh cũng chỉ cần tăng giá vốn và giá bán căn nhà lên là được.
Phim người lớn của Hạ Phác Húc có thể mua về, dùng tiền là đủ.
Nói không chừng đầu óc anh ta sáng dạ hơn tí thì có thể tự mình trốn về, thậm chí cũng không cần móc phần tiền kia ra.
Cho nên anh thành thật nói: “Em gái, cho dù cô là quân giải phóng…”
“Quân giải phóng nhân dân Đại Lục chúng ta có ba không, không cắt đất, không đền tiền, không ký hợp đồng bóc lột.” Tô Lâm Lang nói: “Đánh.”
So với bọn cướp hung tàn thì đại ca trên đường phố ít ra nói quy tắc, thua thì nhiều lắm là chịu đòn rồi đau hai ngày thôi.
Mà nếu thắng thì ông sáu Lục sẽ rời khỏi quận Nam từ đây, vì sao không đánh?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận