Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 790:

.



Chương 790:
Tiền Phi Long cảm kích Tô Lâm Lang đã giúp anh ta, cũng thuận tiện hộ tống đoàn người Hạ thị đến khu đỗ xe.
Đương nhiên, Tô Lâm Lang đi theo anh ta, kể lại chuyện thượng tá George dùng methylamine của Megan để sản xuất ma túy với số lượng lớn, đồng thời bán phá giá khắp Đông Nam Á cho anh ta nghe từ đầu đến cuối.
Trước khi lên xe, cô thành tâm đề nghị: “Sếp Tiền, bọn buôn ma túy đang ở trên hải phận quốc tế, các anh không giải quyết được đâu. Liên hiệp với PLA đi, đó là biện pháp duy nhất để cảnh sát Cảng Thành truy bắt triệt để bọn buôn ma túy.”
Sếp Tiền đang chấp hành nhiệm vụ, ôm súng tự động ở trong lòng, trên mặt che khăn đen, Tô Lâm Lang không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta nhưng nhìn ra được, trong ánh mắt của anh ta còn có sự do dự và không tình nguyện. Tuy nhiên cũng coi như nể mặt Tô Lâm Lang m, anh ta nói: “Cảm ơn cô Tô, chúng tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của cô!”
Vỗ vỗ cửa xe, ý bảo tài xế nhà họ Hạ lái xe, anh ta và các đội viên của anh ta còn phải về làm nhiệm vụ.

Lại nói, đừng thấy mấy năm qua Hạ Phác Húc vất vả mà không giành được giải ảnh đế, đã quay hai bộ phim, nhưng ở Cảng Thành lại yên tĩnh vô danh như cũ, thế nhưng vận đào hoa trong mộng của anh ta cuối cùng cũng đã tới.
Lần này, Tô Lâm Lang từ Luân Đôn trở về, đảo mắt đã tới mùa thu, lại đến tháng từ thiện mỗi năm một lần.
Bởi vì sòng bạc của ông tư Viên ở vùng biển quốc tế sắp chuẩn bị khai trương, ba tòa nhà giàu có trong thành phố cũng phải sửa sang lại, khiến mấy tháng Tô Lâm Lang bận rộn tới mức chân không chạm đất. Hơn nữa hiện tại Hạ Trí Hoàn đã là người quản lý của hiệp hội từ thiện, lại có quản gia Lưu thay ông ấy đi làm công việc, nên Tô Lâm Lang cũng không hỏi tới chuyện từ thiện.
Hôm nay tan tầm trở về, cô vừa lên thang máy đã thấy Hạ Phác Chú nắm tay Băng Nhạn, đang chạy về phía ngôi nhà độc lập của ông cụ.
Hiển nhiên là có chuyện thú vị, khiến Hạ Phác Chú chạy đi như một làn khói.
Băng Nhạn nhìn thấy chị dâu, đương nhiên muốn tới kéo cô lại, cũng nói: “Chị dâu, anh Phác Húc sắp kết hôn rồi!”
Tô Lâm Lang sửng sốt: “Nhanh vậy à?”
Băng Nhạn kéo chị dâu: “Đi thôi, cùng đi xem đi, anh ấy đang xem mắt đấy.”
Tô Lâm Lang đành phải đi theo Băng Nhạn, nhưng đến ngoài cửa phòng khách của ông cụ, thấy Hạ Phác Chú đang vẫy tay. Đương nhiên, bọn họ không đi vào, mà là vòng ra dưới bệ cửa sổ.
Tô Lâm Lang biết đó là ai, là chị họ của Quý Đình Hiên, Quý Đình Đình.
Bởi vì hôm nay người tới chính là Quý Đức, còn dẫn theo một cô gái, cô gái mặt hướng sang bên kia nên không nhìn thấy rõ, nhưng Tô Lâm Lang đoán cô ta chính là Quý Đình Đình.
Tuy nhiên bọn họ đến là để xem người ta xem mắt, nhưng người trong phòng lại không trò chuyện về hôn sự. Mà hơn nữa, Tô Lâm Lang còn hóng hớt trúng chuyện của mình.
Cô mới đi qua, chợt nghe Quý Đức nói: “Chú Hạ, chú đừng nghe Phác Đình nói bậy, cậu ấy đâu phải không muốn có con, là do cậu ấy sợ cô Tô nên không dám nhận thôi. Nhưng Đình Hiên nhà cháu sắp kết hôn rồi, vừa kết hôn là cháu đã muốn nó lập tức sinh cháu trai cho cháu. Chú à, cũng nên thúc giục cô Tô, bảo cô ấy sinh con đi.”
Lại nói, Quý Đức đoạt quyền không được, còn suýt chút nữa bị Lưu Bội Cẩm giết chết, sau khi trở về thì ngoan ngoãn lui về tuyến hai.
Chức năng giống đực của ông ta không còn, biến thành công công rồi, giờ lại thích làm mai cho người ta xem mắt, thúc giục kết hôn rồi thúc giục sinh con.
Nhưng Hạ Phác Đình vẫn luôn muốn có con, là do Tô Lâm Lang kiên trì không muốn sinh, nên hai người vẫn luôn tránh thai.
Nhưng anh lại nói với Hạ Trí Hoàn là mình không muốn sinh sao?
Mà anh nói như vậy, người ông cụ tức giận là anh, chứ không phải cô.
Cho nên anh đang giúp cô gánh vác trách nhiệm, tránh khỏi mâu thuẫn gia đình!
Quả nhiên, Hạ Trí Hoàn thở dài, nói: “Lâm Lang hẳn là muốn có con, nhưng mấy năm gần đây trọng tâm công việc của Phác Đình đều ở trong nước, phải thường xuyên đi công tác. Nó sợ đứa bé sinh ra mình không chăm sóc được, nên không muốn sinh, tôi cũng đành phải mặc kệ nó.”
Quý Đức cảm thấy rất buồn cười, nói: “Chú Hạ, mười mấy người giúp việc nhà chú, chẳng lẽ không trông con được sao? Theo cháu thấy, là Phác Đình muốn, mà cậu ấy không dám nói với cô Tô mà thôi.”
Hiển nhiên Hạ Trí Hoàn không muốn nói chuyện này, lại nói: “Nói chung tùy duyên đi, tôi từng xem bát tự, duyên phận con cháu của Phác Đình cũng không tệ, chỉ là hơi muộn thôi.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận