Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 262:

.



Chương 262:
Sau khi bà ta gật đầu, những quý bà khác cũng chú ý tới chuyện lũ lụt.
Bà Quý hỏi Tô Lâm Lang: "Đại Lục có lũ lụt sao, sao tôi không thấy truyền thông đưa tin vậy?"
Vợ của hiệu trưởng Trương hỏi: "Có nghiêm trọng không, có người chết hay không, cần quyên góp tiền không?"
Mỗi năm một lần, Cảng Thành sẽ tổ chức diễn đàn từ thiện quốc tế. Trong chương trình, những người đứng đầu Tổng hội Từ thiện sẽ chia nhau tổ chức tiệc ở các gia đình, họ sẽ thảo luận những vấn đề từ thiện trong bữa tiệc đó, ví dụ như tình hình khó khăn ở châu Phi, dân tỵ nạn chiến tranh Trung Đông, trẻ con trong nước,... Những ông lớn bàn bạc lợi ích, phân loại ra những mục cần cứu trợ, sau đó nhận quyên góp quy mô nhỏ ngay tại các bữa tiệc.
Đến ngày thứ 99 của chuỗi từ thiện, từng gia đình sẽ nộp lại số tiền quyên góp được, Tổng hội Từ Thiện sẽ tổ chức một bữa tiệc tri ân để cảm ơn mọi người.
Dĩ nhiên việc quyên góp tiền cũng có lợi đối với giới nhà giàu, bởi vì quyên góp tiền có thể giảm được mức thuế.
Góp tiền cho các tổ chức xã hội cũng là mánh khóe trốn thuế thường gặp của cá tỷ phú Cảng Thành, cho nên mọi người mới nhiệt tình như vậy.
Hôm nay, bữa tiệc do nhà họ Cố tổ chức cũng có mục đích riêng, đó là quyên góp cho những em bé mồ côi ở châu Phi và các thuộc địa của thực dân Anh, mức dự kiến là khoảng hai ba chục triệu.
Nhưng Tô Lâm Lang vừa nhắc tới Đại Lục, bà Cố lại còn gật đầu, vậy nên chủ đề lập tức thay đổi.
Từ thuộc địa thực dân Anh sang lũ lụt ở Đại Lục.
Với tư cách chủ tịch hội đồng quản trị của Hạ thị, Tô Lâm Lang không làm gì khác ngoài việc tổng hợp những tin tức liên quan tới việc quyên góp cho Đại Lục, dĩ nhiên cô cũng đã chuẩn bị trước mới đến đây. Thấy các quý bà cảm thấy hứng thú, cô vừa đưa tay ra hiệu cho Hứa Thiên Tỉ đem tài liệu tới vừa nói: "Chỉ tính đến hiện tại, trận lũ khổng lồ ở An Huy đã khiến hơn hai mươi ngàn người tử vong, cực kỳ thảm thiết!"
"Hơn hai mươi ngàn người, tử vong, không thể nào!" Bà Quý kêu lên.
Chết hơn hai mươi ngàn người là một điều rất đáng sợ.
Mặt vợ hiệu trưởng Trương cũng biến sắc, bà ấy nói: "Chính phủ Đại Lục bị sao thế, tại sao lại không chịu chuẩn bị đắp đê chắn lũ trước. Thật sự để mất hơn hai mươi ngàn mạng người là do chính phủ không làm tròn bổn phận, xem ra nhà nước Đại Lục cũng y như những gì chúng ta hình dung, có hơi vô dụng!"
Tô Lâm Lang lấy những bài báo liên quan đến nạn lụt ở Đại Lục ra cho các quý bà xem trước, chứng minh chuyện này có thật, sau đó nói: "Bà Trương, có câu nói này rất hay, đó là nước lửa vô tình. Bà có thể đọc thử bài báo này, đó là một trận mưa như thác đổ chưa từng thấy suốt cả trăm năm, nước dâng cao đến gần bốn mét rưỡi, chính phủ nào, đê điều nào có thể chống đỡ được đây?"
Báo Đại Lục đều được viết bằng chữ giản thể, nhưng chữ giản hay chữ phồn cũng tương tự nhau.
Tô Lâm Lang mang tới tờ Nhật báo Nhân dân, tựa đề trên trang bìa chính là: “Vô cùng thương tiếc, mưa lớn ở An Huy dồn hàng triệu nhân dân vào tai ương, hai mươi ngàn người chết, lãnh đạo đang đến tận nơi thăm hỏi!
Khi cho các bà xem báo, cô cũng lấy tờ đơn quyên góp đã chuẩn bị trước ra, phía trên có ghi con số hai trăm ngàn. Cô điền tên mình vào rồi nói: "Tôi mới từ Đại Lục tới, cũng vừa mới vừa kết hôn, không có nhiều tiền trong tay. Đây là toàn bộ số tiền tôi gửi ngân hàng trước kia, dĩ nhiên tôi muốn góp toàn bộ cho bà con ở đó."
Nhìn bà Cố, cô nói: "Nhìn bà như thế, chắc chắn cũng đang muốn quyên góp tiền, bà muốn góp bao nhiêu?"
Lúc này Cố Khải Luân bưng tới nước đưa cho bà Cố. Thấy sắc mặt mẹ mình ảm đạm, không biết đang nghĩ gì nên cô ấy nhắc nhở: "Mẹ, cô Tô đang hỏi mẹ chuyện quyên góp tiền kìa, mẹ không nghe được sao?"
Điều bà Cố vẫn đang suy nghĩ chính là súng của vệ sĩ ở đâu rồi. Lòng bà ta hoang mang, cứ tưởng đang quyên góp cho thuộc địa châu Phi, mà quyên góp tiền cho họ thì chính quyền thực dân Anh sẽ rất thích. Theo kế hoạch trước đó thì bà ta muốn góp năm trăm ngàn, vậy nên bà ta liền viết con số năm mươi rồi điền tên mình là Mary vào đó.
Chỉ cần ghi tên và số tiền vào tờ đơn quyên góp thì chẳng khác nào đã góp tiền rồi.
Đến ngày tổng kết, dựa trên đơn quyên góp, Tổng hội Từ thiện sẽ rút tiền rồi chuyển tới các địa phương.
Tô Lâm Lang thầm nói bà Cố không hổ là con gái của ông trùm cao su, quả nhiên ra tay rất rộng rãi.
Xem ra sau này những việc quyên góp không thể thiếu phần của bà Cố được.
Mà bà Cố đã mở đầu như vậy, dĩ nhiên những người khác không thể quyên góp với con số quá ít được.
Hơn nữa, những đồng bào ở Đại Lục đau khổ do lũ lụt dĩ nhiên sẽ dễ đồng cảm hơn so với mấy em bé châu Phi, cho nên bà Quý cũng nhận lấy tờ đơn rồi điền con số bốn trăm ngàn, nói: "Đây là tiền xài vặt của tôi, mau quyên góp cho họ đi."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận