Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 795:

.



Chương 795:
Mà từ khi biết Lưu Bội Cẩm làm mình mắc chứng tê liệt, không có ngày nào là Quý Đức không hối hận, không nhớ chung đến người vợ cũ.
Nửa đêm ông ta thường xuyên nằm mơ thấy vợ đang mát xa đầu cho mình, tỉnh lại lại nhận ra bên cạnh đều trống không.
Mà lúc này giọng điệu của Hạ Phác Húc lại thêm chút pha trò cũng vào ánh mắt ám chỉ, bỗng nhiên sau lưng Quý Đức rét lạnh, ông ta nói: "Phác Húc, cháu biết Trương Mỹ Linh đang ở đâu sao, bà ấy vẫn luôn trốn tránh bác, bởi vì đang còn căm hận bác có đúng không?"
Ông ta nhìn chằm chằm Hạ Phác Húc, bỗng nhiên nghẹn ngào: "Chẳng lẽ bà ấy đã chết rồi?"
Tay Hạ Phác Húc đặt lên xe lăn, nhìn chằm chằm Quý Đức, đầu tiên là cười hóm hỉnh, nhưng dần dần trong con ngươi lại tràn lên sự tức giận và tiếc nuối, còn có chút chán ghét, thêm sự chua chát trong nụ cười của anh ta, anh ta không lên tiếng, chỉ có cảm xúc trên nét mặt của anh ta đã khiến người ta cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.
Hạ Trí Hoàn cũng bị anh ta làm cho sững người nói: "Phác Húc, dì Trương của cháu không phải đã mất thật rồi đấy chứ?"
Hạ Phác Húc không trả lời lại câu hỏi của ông nội, lại mỉm cười nói với Quý Đức: "Bác Quý chắc là không ít lần mơ thấy dì Trương đâu nhỉ?"
Đây là nỗi đau thầm kín của Quý Đức, mãi vẫn chưa thể nguôi ngoai, ầm ĩ li hôn, hiện giờ ngay cả một người thân thiết cũng chẳng có.
Ông ta nhìn Hạ Phác Húc, thấy nụ cười hài hước trên khuôn mặt của anh ta trở thành nụ cười khổ sở, cho rằng Trương Mỹ Linh mất do bệnh ung thư, lặng lẽ chết đi, rồi lại nhớ đến Lý Phượng Gia hiện giờ vẫn còn nổi đình đám, sống sung sướng thoải mái, và bản thân mình bị vết thương thối rữa hành hạ, ban đêm không thể chợp mắt, bỗng nổi lên lòng đau thương, kêu lên một tiếng: "Mỹ Linh của tôi."
Ông ta còn rơi nước mắt, líu lưỡi nói: "Đình Hiên là đứa con bất hiếu, cũng không nói cho bác biết Mỹ Linh được chôn cất ở đây, Phác Húc, cháu là một đứa trẻ ngoan, nhanh nói cho bác biết bà ấy được chôn ở đâu, bác đến để thăm viếng."
Hạ Phác Húc buông tay, đứng lên, khuôn mặt ung dung thong thả nói: "Dì Mỹ Linh là mẹ của Đình Hiên, chứ cũng đâu phải là mẹ cháu, sao cháu biết dì ấy đang ở đâu được."
Quý Đức bật cười trong khi khuôn mặt giàn dụa nước mắt, cuối cùng thì Hạ Phác Húc cũng chỉ đang đùa giỡn ông ta đúng không?
Nụ cười vụt tắt, ông ta nói: "Phác Húc, cháu thấy bác nhàm chán nên đang đùa giỡn bác đấy à?"
Hạ Phác Húc chắp tay sau lưng, hơi khom người, khóe môi nở nụ cười châm chọc nói: "Cháu chỉ hỏi bác Quý một câu hỏi bình thường mà thôi, sao lại thành cháu lấy bác ra để đùa giỡn rồi, hơn nữa với thân phận của cháu, cháu cũng đâu có dám nói đùa, đúng không bác."
Nụ cười của anh ta giống như đang nói, bác đã mất đi chỗ dựa, không tiền không quyền, cháu muốn đùa thì đùa, bác có thể làm gì được cháu?
Đây chính là diễn xuất, diễn xuất vô cùng tinh tế, mấy câu nói của anh ta đã khiến lửa giận của Quý Đức xông thẳng lên đầu, vừa giận vừa xấu hổ, lại chẳng thể làm gì anh ta, nhẫn nhịn cơn giận nói lời tạm biệt với Hạ Trí Hoàn, Quý Đức chỉ tay vào Hạ Phác Húc nói: "Bác chờ cháu năm sau trở thành ảnh đế!"
Ra hiệu cho Quý Đình Đình đẩy mình ra ngoài, lúc đi qua người Hạ Phác Húc ông ta còn trách móc, nhỏ giọng nói: "Thằng khốn, tôi lại muốn xem xem, lúc lên phim ảnh cậu có diễn ra được nhân vật vua cờ bạc hay không?"
Hạ Phác Húc cúi người mỉm cười: "Được thôi."
Rồi còn giúp đỡ kéo rèm lên: "Bác đi thong thả, trên đường chú ý an toàn ạ."
...
Đừng thấy vừa rồi Hạ Phác Húc bộc lộ kỹ năng diễn xuất của mình, nhưng anh ta vốn là một tên nhu nhược nhát gan, tiễn Quý Đức xong rồi trở về, anh ta rón rén đến ngoài phòng ông cụ, vẻ mặt đề phòng lo lắng không yên.
Hạ Phác Chú và Băng Nhạn đã ở trong phòng, đang líu la líu lo.
Nhưng hai bọn họ không dám nhắc đến chuyện đánh cược, Hạ Phác Chú chỉ nói: "Ông nội, anh hai cháu có thể diễn vua cờ bạc, thật sự có thể diễn được đó."
Băng Nhạn lắc lắc đầu gối của ông nội nói: "Để anh diễn đi mà ông, anh ấy ở nhà suốt, người sắp mốc meo luôn rồi."
Hạ Trí Hoàn vẫn chưa biết đứa cháu trai thứ hai của mình có thể gọi là Thiên Vương, nhưng đoạn đáp trả vừa rồi của anh ta với Quý Đức khiến ông cụ vô cùng thoải mái, ông cụ đồng ý với hai đứa cháu: "Được rồi được rồi, ông nội đồng ý để cho nó diễn."
Rồi lại nói với Tô Lâm Lang: "Nếu đã quay cảnh đánh bạc, thì cũng phải hiểu biết về xúc xắc, bài cửu??, Lâm Lang, cháu nói với ông Tư Viên, đầu tiên để Phác Húc đến nhà cái ở vùng hải phận quốc tế học hỏi đánh bạc một thời gian đi."
Rồi chợt nói: "Nhưng không thể đánh bạc thật, nếu để ông phát hiện được nó đánh bạc, thì nó đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Hạ."
Tô Lâm Lang cười gật đầu nói: "Vâng."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận