Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 101:

.



Chương 101:
Tính ra đã hai ngày rồi mà Hoàng Mao vẫn chưa theo dõi được tình báo đáng giá nào, xem ra dường như Linda Tôn chỉ có một chỗ dựa là Lê Hiến, nếu không còn chỗ dựa nữa thì bà ta cũng chỉ có thể rút về và ngồi yên một chỗ, chắc hẳn không có hành động nào khác nữa.
Dĩ nhiên nếu bà ta dừng tay đúng lúc thì Tô Lâm Lang cũng không đụng đến bà ta.
Dù sao bà ta và quản gia Lưu đều là người ngoài, mà người có ân oán với bà ta là hai ông cháu Hạ Thị.
Thứ bọn họ muốn cướp lấy cũng là của cải và quyền lực của Hạ Thị.
Những người ngoài như Tô Lâm Lang và quản gia Lưu không cần phải vội vàng gây thù với bà ta, nhưng chỉ mong bà ta có thể dừng tay ngay tại đây thôi.
Cô khẽ thở dài rồi nói: “Hy vọng bà ta sẽ dừng lại.”
Quản gia Lưu cũng mỉm cười: “Chờ đến khi cậu cả khỏe lại thì tôi cũng nên nghỉ hưu rồi, xương cốt già cả không chịu nổi mấy chuyện giày vò nữa.”
Thì đấy, Tô Lâm Lang và quản gia Lưu vẫn tha hồ nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp như Hạ Phác Đình có thể bình yên khỏe lại và Linda Tôn dừng tay ngay lúc này.
Nhưng những chuyện xảy ra về sau lại khiến Tô Lâm Lang nhận ra rằng Linda Tôn không chỉ không có ý định rút lui mà bà ta cũng không định bỏ qua “con cờ” Lê Hiến.
Đấy, sáng sớm hôm sau Hứa Thiên Tỉ đến đưa báo và chuẩn bị thay quần áo để vào thăm Hạ Phác Đình, lúc đi ngang qua phòng tắm nắng thì thấy Mạch Đức Dung cúp máy, hai tay ôm lấy ngực, cả người không ngừng run rẩy.
“Dì Mạch cảm thấy không khỏe sao?” Hứa Thiên Tỉ hỏi.
Mạch Đức Dung xua tay: “Không sao, dì có thể xử lý, hai người đi thăm Phác Đình trước đi, buổi sáng tinh thần của thằng bé tốt hơn rồi.”
Mặc dù Tô Lâm Lang đã quyết định sẽ không đưa ra ý kiến về phương diện hôn nhân cho bất cứ người nào, nhưng khi nhìn thấy một người con gái trở nên yếu đuối, bất lực vì hôn nhân thì trong lòng cô vẫn cảm thấy rất thương tiếc, cô lập tức nói: “Nếu dì có chuyện gì không giải quyết được thì gọi cháu, cháu giải quyết giúp dì.”

Đây là lần đầu tiên Hứa Thiên tỉ gặp lại Hạ Phác Đình kể từ vụ bắt cóc.
“Anh họ, anh không nhìn thấy thật sự quá đáng tiếc rồi, anh không nhìn thấy chị dâu em cầm một con dao dài…” Hứa Thiên Tỉ nói được một nửa thì đột nhiên quay đầu nhìn thấy chị dâu cười híp mắt ở sau lưng, cậu ta nhìn nụ cười ngọt ngào của cô rồi nhớ lại lúc đó bản thân còn suýt nữa bị dọa đến tè ra quần, huống chi là anh họ, e rằng chỉ nghe bảo cô chặt mất của quý người ta đã bị dọa chết rồi.
Được thôi, vì hạnh phúc của anh và chị họ, cậu ta vẫn nên giấu chuyện này, nói đến chuyện chính thôi.
“Ba trăm triệu cổ phiếu của chúng ta kiếm được không ít ở Bách Phú, nhưng hôm qua đã bán hết toàn bộ theo lời dặn của anh rồi. Có điều hôm nay Bách Phú lại đảo ngược tăng vọt, tăng thêm tám chấm, anh họ à, chắc hẳn lúc này đám người hội đồng quản trị đang mắng anh đấy.” Hứa Thiên Tỉ nói.
Băng gạc có hình heo con đã bị y tá thay rồi, đôi mắt của Hạ Phác Đình nhìn chằm chằm vào khoảng không, anh nói với Hứa Thiên Tỉ: “Anh đã từng nói với em kẻ đứng sau lưng Bách Phú là tập đoàn tài chính của nước Anh. Bọn họ đã nâng giá đến mức cao nhất, sau đó sẽ rút về ngay, nếu đám hội đồng quản trị ngu ngốc đó mua vào lúc này thì đang chạy đi tặng đầu người đấy.”
Hứa Thiên Tỉ đáp lại: “Nhưng mà trước mắt những tin tức được tung ra ở giới chính trị nước Anh đều là tin có lợi đối với Bách Phú, không chỉ có chính phủ Cảng Thành mà các thương gia giàu có của Singapore cũng đầu tư vào Bách Phú, tất cả mọi người đều dự đoán nó sẽ vượt hơn trăm tệ chẵn một cổ phiếu.”
Mặc dù hai người bọn họ đều nói những thuật ngữ chuyên ngành của thị trường chứng khoán, Tô Lâm Lang nghe không hiểu khi nghe những lời của Hạ Phác Đình thì cô lại cảm thấy anh quả thật rất có hiểu biết.
Anh nói: “Em nghĩ chính phủ Đại Lục sẽ bởi vì mấy câu thổi phồng và vài lần tập trận của nước Anh mà thỏa hiệp, bỏ cuộc việc giành lại chính phủ Cảng Thành sao?”
Tô Lâm Lang nhớ lại lịch sử được kể lại trong sách và đã hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Hiện tại là năm 84, hai nước cũng đang đấu đá lẫn nhau, đàm phán về việc thống nhất, thị trường chứng khoán cũng biến đổi theo giới chính trị.
Về phương diện chính phủ, nước Anh vẫn luôn tỏ thái độ sẽ không trao trả mà tiếp tục quản lý chính phủ Cảng Thành, hơn nữa còn muốn thuê thêm một trăm năm nữa.
Tóm lại phía bên kia biểu hiện vô cùng quyết liệt.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận