Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 161:

.



Chương 161:
Đột nhiên một tiếng rầm lớn khiến cho tiền ồn ở hiện trường đột nhiên im bặt, thái dương của tên mũi khoằm bị va vào góc nhọn của chiếc ghế, Hứa Thiên Tỉ đang ngồi trên ghế quay đầu lại, trên thái dương của tên mũi khoằm đã có một vết lõm to, đáng thương cho tên mũi khoằm chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị ngã mạnh đến mức hôn mê.
Quý Đình Hiên ở ngay bên cạnh ông ta, cùng lúc đó sợ hãi nhảy dựng từ trên ghế dậy.
Tên mũi khoằm là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, khá béo và nặng nề, sau khi bị đụng ông ta theo bản năng muốn nắm lấy xe lăn của Hạ Phác Đình nhưng Hứa Thiên Tỉ nhanh tay nhanh mắt đẩy xe lăn ra chỗ khác.
Vị vậy cả người ông ta ngã xuống, lao về phía trước, lúc này Tô Lâm Lang mới tình cờ đi ngang qua, dùng mũi giày đá vào bên kia thái dương của ông ta.
Cuối cùng tên mũi khoằm cũng kêu ra một tiếng đau đớn, nhưng vì quá đau đớn nên giọng của ông ta cũng không cao, giống như con lợn đang hầm hừ.
Tô Lâm Lang cũng bắt chước ông ta nói: “Sorry!”
Quý Đình Hiên đang đứng trên ghế, nhìn thấy bên kia thái dương của tên mũi khoằm cũng bị lõm xuống, anh ta sợ đến mức hét lên một tiếng, tiếng hét này khiến cho toàn bộ mọi người ở hiện trường sợ hãi quay đầu lại.
Rất nhiều người tụ tập xung quanh, người thì đỡ, người thì nâng, còn có người đang gọi cấp cứu.
Lời thề, ngồi ghế bị ngã chết cũng đã thành sự thật ngay tại chỗ!
Một lúc sau xe cứu thương đến, đương nhiên là sẽ có người của Quý Thị đưa tên mũi khoằm đi bệnh viện, nhưng Quý Đình Hiên thỉnh thoảng lại giật giật một cái, sau đó cổ họng anh ta ậm ừ rồi kêu lên một tiếng.
Thề sẽ chết tại chỗ, quả báo này cũng tới thật nhanh.
Đương nhiên đây chỉ là một mầu chuyện nhỏ, đây là buổi đấu thầu, chỉ cần người mua và người bán sẵn lòng thì buổi đấu giá sẽ tiếp tục diễn ra.
Hứa Thiên Tỉ vẫn tương đối hiểu chị dâu, cậu ta nắm lấy tay anh họ lay thật mạnh: “Anh không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì đâu!”
Lại nói: “Chị dâu của em thật đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp, sau này anh họ phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng chọc chị ấy!”
Tình trạng mù của Hạ Phác Đình đã giảm rất nhiều, hầu hết thời gian anh đều có thể nhìn thấy, anh cũng rất quan tâm vợ mình, đương nhiên biết cô vừa làm gì.
Đương nhiên, việc quan trọng bây giờ là cướp mảnh đất về, anh ra hiệu cho Hứa Thiên Tỉ đẩy mình lên, tỏ ý muốn tiếp tục đấu giá.
Cuối cùng sau khi đợt rối loạn quá đi, đấu giá viên gõ búa yêu cầu mọi người yên lặng, tiếp tục buổi đấu giá.
Mà lúc này, Tô Lâm Lang nghiêng đầu nhìn Quý Đình Hiên cũng không biết đang nghĩ gì, chăm chú lắng nghe.
“Anh đoán xem người bạn đó của anh ra cửa có bị xe tông chết không?” Cô hỏi.
Quý Đình Hiên nghẹn lời, nghĩ thầm sẽ không linh như vậy chứ, mọi chuyện thề đều sẽ linh nghiệm?
“Hai lời thề đã linh nghiệm, cho nên, xem ra ông ta thật sự lừa anh rồi.” Tô Lâm Lang cười.
Cô có hạt gạo nên khi cười lên nhìn rất ngọt ngào.
Nhưng sau khi nhìn quay khán phòng một lượt, cô đeo kính râm vào, đợi khi búa đập xuống, nữ thư ký của Quách Thị vừa đứng lên giơ bảng: “Ba tỷ rưỡi!”
“Ba tỷ rưỡi lần một, ba tỷ rưỡi lần hai…” Đấu giá viên đưa tay ra hiệu, nhìn thấy Tô Lâm Lang đứng lên thì đưa tay ý bảo cô nói.
“Ba tỷ sáu.” Tô Lâm Lang nói.
Đây cũng là một mức giá cao ngất ngưởng, nhưng vẫn kém mức giá bốn tỷ mà Hạ Phác Đình dự tính.
Anh cũng không ngại trả thêm bốn trăm triệu, giá bốn trăm triệu này cũng là giới hạn tâm lý của mọi người, bởi vì cộng thêm chi phí khai phá thì đã lên đến năm tỷ, đây đã là một mức giá cao ngất ngưởng mà hầu hết các công ty đều không trả nổi.
Một con số nhỏ là một đống tiền nhiều như núi, nó có thể sửa cả ngàn kilomet đường, cũng có thể xây một tòa nhà cao chọc trời, mà ở chỗ này nó cũng chỉ là một cái chíp nhỏ.
Giám đốc Quách quay đầu lại nhìn Quý Đình Hiên, gương mặt nhỏ của Quý Đình Hiên lúc này đã tái nhợt, còn tái hơn cả Hạ Phác Đình, anh ta đang nhìn Tô Lâm Lang.
Cô đeo kính râm nên không thể nhìn rõ ánh mắt, nhưng đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, chứa đầy sức chiến đấu, như thể mảnh đấy là con mồi mà hôm nay nhất định phải lấy được.
Quý Đình Hiên có cảm giác nếu anh ta tiếp tục tranh, người có thể bị xe đâm chết là anh ta.
“Ba tỷ sáu lầm một, ba tỷ sáu lần hai, ba tỷ sáu lần ba.” Toàn trường yên lặng, kim đồng hồ chạy phát ra tính tích tắc.
Đấu gia viên gõ búa: “Ba tỷ sáu, chúc mừng Hạ Thị đã thắng được bán đảo Hồng Sơn, thành giao!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận