Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 924:

.



Chương 924:
Đặc vụ số một của hoàng gia George, tên đầy đủ là George Hunter.
Giống với Gonda, anh ta xuất thân trọng một gia đình quý tộc lâu đời ở nước Anh.
Ông nội của anh ta là một nhà sưu tập đồ gốm sứ nổi tiếng, theo những gì Tô Lâm Lang biết được sau khi hỏi thăm, nghe nói ông ta sở hữu hơn chục ngàn đồ gốm sứ cổ của phương đông, ngay cả bộ đồ gốm Nhữ mà thượng tá George tùy tiện tặng cho Tô Lâm Lang, trên thị trường đồ sứ hiện tại cũng là hàng độc nhất.
Anh ta nhận được mệnh lệnh hoàng gia từ Nữ hoàng, với mệnh lệnh đó anh ta có thể tự do ra vào ngay cả khi Bảo tàng Anh đang đóng cửa.
Anh ta chẳng những xa hoa, là một quý ông giàu có, còn là một người giỏi việc chiến đấu.
Tô Lâm Lang chỉ mới gặp mặt anh ta hai lần, nhưng từ máy nghe trộm đến bom khói, rồi đến việc đánh cắp vân tay của cô, thượng tá George đều làm hết sức mượt mà, nếu không phải do Tô Lâm Lang có kinh nghiệm trong quân đội mấy chục năm, thật sự không phòng ngừa được anh ta.
Tô Lâm Lang xuất thân trong quân đội, thích khiêu chiến với kẻ mạnh, cũng thích gặm xương cứng, coi trọng đồ sứ của nhà thượng tá George, còn muốn lấy cảnh quay trong phim "Hoàng đế cuối cùng" và để gia tộc của anh ta xuất hiện trong "Hoàng đế cuối cùng" để làm mồi nhử, muốn dỗ lấy đồ sứ của anh ta.
Thực ra, ý định lúc ấy của cô chính là muốn dụ dỗ thượng tá George đến Cảng Thành, sau đó bày ra một cái bẫy để bắt anh ta lại, để anh ta dùng đồ sứ đổi lấy tự do thân thể của anh ta, nhưng khi đó Tô Lâm Lang không hề biết đến việc A Khôn gửi bốn trăm triệu bảng Anh ở ngân hàng Hắc Mã.
Chục ngàn món đồ sứ kia là do ông nội của của thượng tá George cướp đoạt ra khỏi nước Hoa trong đêm trước khi Đại Thanh diệt vong.
Mà trong bốn tỷ bảng Anh của A Khôn, có ít nhất một nửa là số tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng Cảng Thành, là mồ hôi nước mắt của nhân dân.

Hạ Phác Đình đang ngồi nghiêng trên mép bồn tắm, hai tay đỡ lấy đầu vợ, như vậy cô sẽ nằm thoải mái hơn một chút.
Thấy vợ nghe xong kế hoạch của anh chẳng những không vui, ngược lại nhíu mày, bộ dạng lo lắng sốt ruột, anh hỏi: "Em gái, chẳng lẽ cảm thấy kế hoạch này không khả thi sao, em cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào?"
Tô Lâm Lang ngước mắt nhìn chồng, cười nói: "Khoảng thời gian trước em đã đặc biệt gọi điện thoại hỏi Bảo tàng Bắc Bình, nghe nói năm đó ông nội của thượng tá George chở đồ sứ đi dưới danh nghĩa bảo hộ văn vật, thậm chí phí cước vận chuyển ngay lúc đó đều là đào từ chính phủ Bắc Dương, mấy chục ngàn món đồ sứ hoàng gia của nhà anh ta, chính là toàn bộ lịch sử phát triển đồ sứ của nước Hoa chúng ta."
Hạ Phác Đình vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ, nói: "Nhưng những thứ đó chỉ được lưu truyền đến nước Anh, trong số những văn vật của nước Hoa chúng ta cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi."
Nước Anh đã cướp đi vô số kể các văn vật, thật sự đó chỉ là một phần nhỏ bé không đáng kể.
Tô Lâm Lang lại nhẹ nhàng nói: "Hương Giang của chúng ta cũng thật giàu có, mỗi một tên A Khôn thôi đã có thể kiếm được vài tỷ bảng Anh, bao năm qua, nước Anh kiếm được từ Cảng Thành, nó phải gấp mấy trăm lần, mấy ngàn lần ấy nhỉ?"
Nếu không có Hạ Trí Hoàn, một người phải làm đứa ở trong gia đình giàu có từ khi còn rất trẻ, khiêng bao tải lập nghiệp, sau đó dựa vào của hồi môn của vợ, tự mình chịu khổ chịu khó mà làm giàu, trở thành nhà giàu số một ở một phương, Hạ Phác Đình cũng sẽ nhìn không thấu, xem không hiểu giống như một người bình thường.
Nhưng bởi vì anh là người thừa kế của nhà giàu số một, từ nhỏ đã được ông nội dẫn dắt đích thân dạy dỗ, cho nên nhìn thấy được nhiều hơn những người bình thường.
Anh nói: "Trong khủng hoảng thị trường chứng khoán năm 1984, lúc ấy anh đang nằm viện, Cảng Thành đã bốc hơi hơn chục tỷ, mà vụ khủng hoảng thị trường chứng khoán như vậy, bắt đầu từ những năm 60, cứ cách ba năm lại xảy ra một lần, số tiền đó đương nhiên đều chảy về nước Anh."
Sau khi Tô Lâm Lang dùng một kiếm cứu Hạ Phác Đình trở về, trong khoảng thời gian anh nằm viện, cũng trùng với thời điểm khủng hoảng thị trường chứng khoán lớn trong lịch sử Cảng Thành, rất nhiều công ty lớn phá sản, trên thực tế chính là nước Anh đang cướp tiền, mỗi một vụ khủng hoảng thị trường chứng khoán, nước Anh lại lẳng lặng cuốn đi hơn chục tỷ.
Đó còn chỉ là trong một cái ngành sản xuất.
Trong lịch sử thực dân hơn trăm năm, rất nhiều thế hệ người dân Cảng Thành chịu khổ chịu khó làm việc, mà từ các ngành nghề, số lượng tài sản bị cướp đi không chỉ dừng ở con số chục tỷ trăm tỷ, phải lấy nghìn tỷ để tính, một số tài sản nhỏ rò rỉ từ khe hở ngón tay của bọn họ, chính là mấy gia tộc lớn hiện tại ở Cảng Thành.
Cho nên Tiền Phi Long mới có thể luôn nói rằng thế giới này không có thứ gì công bằng, phải luôn nói về luật rừng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận