Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 130:

.



Chương 130:
Nhà họ Hạ có thể đẩy một vệ sĩ ra gánh tội và ngồi tù, nhưng vô duyên vô cớ mà để một người trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở đi ngồi tù không phải điều Tô Lâm Lang sẽ làm.
Cô muốn trừng trị hung thủ thật nặng trong phạm vi pháp luật cho phép, cũng để giết gà dọa khỉ những người to gan làm bậy.
Hạ Bình An hơi lo lắng: “Mợ, có thể hắn sẽ cắn răng không chịu khai ra, vậy thì rất bất lợi cho chúng ta.”
Sát thủ đột nhiên ngửa đầu, giống như người sắp chết đuối có không khí để thở: “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi đứa bé tên Liêu gì gì đó, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!”
Tô Lâm Lang nhìn hắn rồi nói: “Mày không thấy mình sai, mày chỉ sợ hãi thôi!”
Sau đó cô lại nói: “Mày cũng có thể không phối hợp với cảnh sát để điều tra, như vậy thì tao cũng có lý do hợp lý để bón hành cho mày!”
Trời rất nóng, nhưng nhìn đôi mắt sắc bén lạnh lẽo của Tô Lâm Lang, sát thủ đổ mồ hôi lạnh, nổi hết cả da gà da vịt.
Hắn là người thông minh, cho nên cũng hiểu rằng Tô Lâm Lang đang đùa giỡn với hắn như thể con mồi. Không những hủy hoại cơ thể mà cô còn muốn hủy cả tâm lý của hắn, khiến hắn khủng hoảng, lý do chỉ là vì đứa bé gái mà hắn đã đá văng ra vì ngại vướng chân.
Hắn từng nghĩ rằng bản thân sẽ thua dưới các loại súng, pháo, thua dưới tay ông trùm nào đó, nhưng hắn không bao giờ ngờ được rằng mình sẽ thua một người phụ nữ.
Hắn lẩm bẩm, sao lại là một người phụ nữ cơ chứ?
Hắn là sát thủ, giết người là công việc, cũng là sở thích của hắn, hắn kiếm tiền bằng sở thích của mình, cuộc sống rất là tự tại, nhưng trong khoảnh khắc hiện tại, hắn vô cùng sợ hãi, rất hy vọng cảnh sát tới đây.
Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm thế nào là sự đau đớn khi bị lăng trì.
Đèn xe cảnh sát loáng thoáng lập lòe, chân, đầu gối, cánh tay bị gãy, không có một chỗ nào là không đau, nhưng sát thủ thậm chí còn không dám kêu to, hắn chỉ lẩm bẩm: “Cảnh sát, cứu mạng, cảnh sát!”
Trộm xe cứu thương, chế tạo bao thuốc nổ, bắt cóc con tin, tội nào cũng có thể bị xử án treo cổ.
Cảnh sát trưởng đồn cảnh sát quận Tây tên là Lữ Tra Đức, nghe nói sát thủ hung tàn như vậy, tuy rằng đã bị bắt lại nhưng ông ta vẫn ra hiệu cho cảnh sát có mặc áo chống đạn tiến lên trước, chỉ sợ không may sát thủ còn muốn đả thương người khác.
Thấy sát thủ quỳ rạp trên mặt đất, ông ta rất là kinh ngạc: “Đây là bị lăng trì à?”
Luật sư còn chưa tới, Hạ Bình An đương nhiên sẽ không nói nhiều, ông ấy chỉ nói: “Hắn không chịu tước vũ khí, còn hành hung ở bên ngoài phòng sinh, vì sự an toàn của bác sĩ và bệnh nhân, chúng tôi chỉ có thể làm vậy.”
“Hành hạ đến chết ư?” Có một cảnh sát nói.
Hạ Bình An hỏi lại: “Nếu là anh thì sao, cảnh sát Nhậm, để yên cho sát thủ làm nổ bệnh viện, sau đó nấu cho hắn một bát mì à?”
Thấy Hạ Bình An nổi nóng, cảnh sát trưởng Lữ ra hiệu cho vị cảnh sát kia tránh ra, sau đó ông ta tiến lên vỗ vai Hạ Bình An: “Lại thuê người mới phải không, chà, kỹ thuật dùng đao thật là tốt quá!”
Cho dù làm phẫu thuật luôn thì sát thủ cũng không thể đứng lên nữa, hắn đã thành một người tàn phế.
Hạ Bình An nhìn mợ cả đang đứng ở góc tối, ông ấy trả lời theo bản năng: “Đến từ Đại Lục, xuất thân là dân binh.”
Miệng cảnh sát trưởng Lữ há hốc, có thể nhét vừa một quả trứng gà: “Dân binh Đại Lục lợi hại như vậy cơ à?”
Ông ta lại lấy bộ đàm ra: “Gọi đội y tế đặc biệt, lập tức chuẩn bị huyết tương để cứu chữa cho người bệnh.”
Rốt cuộc là đả thương người, để các vệ sĩ ở lại thu dọn hiện trường, Hạ Bình An làm đương sự của vụ việc nên phải tới đồn cảnh sát.

Tô Lâm Lang cởi hết quần áo bẩn để ở bên ngoài, sau đó mới đi tắm.
Lúc cô tắm xong thì các vệ sĩ đã thu dọn hiện trường gần xong, Lương Nguyệt Linh đi tới ôm cô một cái thật chặt và nói: “Đám Johnny nhờ tôi nói với mợ là, cô Tô, cô thực sự rất đỉnh!”
Cô ấy lại sờ cánh tay Tô Lâm Lang: “Khó trách tôi cứ cảm thấy mợ có gì đó khác mọi người lắm, cơ bắp tay của mợ rắn chắc thật.”
Tô Lâm Lang cũng từng làm lính quèn, từng ngưỡng mộ đại ca, cô rất hiểu tâm trạng này.
“Lão thái gia đâu rồi, ông ấy có khỏe không?” Cô hỏi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận