Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 178:

.



Chương 178:
Đương nhiên người đàn ông sẽ lên kế hoạch phản công, giống như sát thủ Lê Duệ, nhờ ưu thế về thể lực mà dùng hết sức huýt đầu gối vào người ta.
Hứa Uyển Tâm cũng nhìn thấy, bà tận mắt nhìn thấy hai tay Phương Văn Tấn đặt lên mặt đất, giơ đầu gối lên.
Cái đầu kia của Tô Lâm Lang có thể sẽ bay ra ngoài.
Bà đang định rút dao găm ra, nghiến răng muốn xông lên phía trước, nhưng đúng lúc này Tô Lâm Lang lại nhảy lùi về phía sau, cô mượn cằm của Phương Văn Tấn để đá chân mình từ dưới lên, vừa vặn lướt qua đầu gối của ông ta.
Hai tay chống xuống đất đồng thời đẩy chân ra, sau khi thực hiện một cú lộn ngược vô cùng duyên dáng thì cô đứng lên.
Hứa Uyển Tâm mở to mắt nhìn, Phương Văn Tấn đã bị đá đến bên cạnh bà.
Đúng vậy, ông ta nằm trên mặt đất, bị hai chân Tô Lâm Lang đá bay đến bên cạnh Hứa Uyển Tâm.
Nhiều năm oán hận và tức giận tuôn ra vào giờ phút này, Hứa Uyển Tâm giơ dao lên muốn đâm ông ta, may là Tô Lâm Lang đã tiến lên ngăn cản: “Mẹ, đây là cặn bã, không đáng làm dơ tay mẹ.”
Hứa Uyển Tâm rất sợ hãi, nhưng bà lại mỉm cười, liên tục gật đầu: “Ừm, được rồi!”
Sau đó bà lại chỉ vào Phương Văn Tấn mắng: “Ông ta vẫn còn có ý xấu, muốn đánh con, mau đánh chết ông ta đi!”
Cư xử không tốt thì phải dạy dỗ một chút, Tô Lâm Lang không hỏi câu nào, xông lên giơ nắm đấm trút xuống như mưa rơi.
Cái mũi của Phương Văn Tấn lắc lư trái phải, đầu ông ta bị ấn xuống đất từng cái, ông ta rốt cuộc cũng giơ tay lên.
Giờ phút này ông ta đã sợ hãi, ông ta khuất phục, muốn đầu hàng.
“Ở Macao, trong két sắt ở nhà tôi.” Ông ta nói.
Phương Văn Tấn không phải đến để tống tiền làm tiền, ông ta tới đây là muốn nối lại tình xưa với Hứa Uyển Tâm, đương nhiên cũng không mang tấm phim ảnh, nhưng ông ta vẫn luôn giấu những tấm ảnh đó, hơn nữa còn khóa ở trong két sắt.
Hứa Uyển Tâm bị dọa đến sốc, trong lòng tự nói nên làm thế nào, chẳng lẽ bây giờ bọn họ phải đi Macao.
Vệ sĩ, người lái ca nô, cộng thêm những người ở Macao đã thấy bọn họ trên báo, có khả năng nhận ra bọn không?
Cho nên cuối cùng bí mật của bà sẽ bị phơi bày trước thanh thiên bạch nhật hay sao?
Bà thì không sao cả, nhưng bà sợ bọn nhỏ sẽ không dám ngẩng đầu lên nữa.
“Lâm Lang, làm sao đây?” Bà run giọng hỏi.
Nếu bà chịu hỏi Hạ Phác Chú một câu, bà sẽ biết rõ cảm thụ của mình vào giờ phút này như thế nào.
“Nói địa chỉ nhà ông, bây giờ, ngay lập tức!” Tô Lâm Lang nói, ý bảo mẹ chồng mang chiếc túi mình vừa ném đằng xa qua đây, nhưng cô không mở túi mà chỉ vào túi da: “Nói đi, lớn tiếng một chút.”
Hai vệ sĩ đã quay lại từ lâu, mỗi người một bên đang ở nhìn chằm chằm những người đi ngang qua, tránh bị người ta nhìn thấy.
Cùng một thời gian Phương Văn Tấn đang nói ra địa chỉ nhà ông ta trong rừng trúc.
Mà ở trong thành phố Macao ồn ào náo nhiệt, ba con ngựa đang băng qua ô tô, quán ăn và đám người, lao vào đường lớn đi vào hẻm nhỏ.
Bọn họ đương nhiên đang đi tìm tấm phim ảnh.
Phương Văn Tấn tất nhiên không cam lòng, nói địa chỉ xong còn muốn phản công.
Nhưng mắt ông ta vừa mới chuyển, nắm tay của người phụ nữ lập tức giáng xuống tròng mắt ông ta, sau đó cô thuận tay kéo túi lấy điện thoại ra, đầu gối thụt vào cổ họng ông ta, rút khăn tay trong túi đưa cho Hứa Uyển Tâm: “Mẹ, lau mũi đi.”
Hứa Uyển Tâm còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trái tim treo lơ lửng của bà đã hoàn toàn nằm lại vào trong ngực.
Bà nhận khăn tay rồi lau mặt sạch sẽ, sửa sang lại quần áo.
Cuối cùng, trong điện thoại vang lên giọng nói của Hứa Thiên Tỉ: “Chị dâu, chúng ta đến rồi, đã mở được cửa.”
“Để hai người bọn họ ở ngoài hít thở đi, em vào một mình.” Tô Lâm Lang đâu vào đấy, tay trái đưa điện thoại đến lỗ tai của Phương Văn Tấn, tay phải vươn về mẹ chồng, Hứa Uyển Tâm thấy tay cô toàn là máu, vội vàng lau nó giúp cô.
“Mật mã két sắt là 780203.” Phương Văn Tấn nói, lại không nhịn được nhìn Hứa Uyển Tâm, bởi vì con số đó là ngày hai người họ quen nhau, kết quả bà lại giơ chân đạp một đạp, đá vào thái dương ông ta.
Đây là lần đầu tiên Hứa Uyển Tâm đánh người, nhưng cú đá này khiến bà cảm nhận được sự sảng khoái xưa nay chưa từng có, bà lại đá thêm một cái nữa.
Một cú rồi lại một cú, lo lắng và phiền muộn tích tụ nhiều năm như vậy, ở một phút này đều tan biến hết!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận