Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 242:

.



Chương 242:
Đối diện là năm, sáu tên du côn, kiếm của cô dừng lại, Tô Lâm Lang quay đầu lại, vung kiếm hỏi: “Còn ai nữa?”
Cô lại hỏi ông sáu Lục: “Giấy sinh tử đâu, lấy ra đây cho họ ký tên, tôi có nhiều thời gian lắm, tôi tiếp từng người một!”
Năm, sáu tên du côn đứng bên cạnh Liêu Hỉ Minh.
Tuy rằng họ không quỳ, nhưng thật ra trong lòng họ đã quỳ rồi.
Mà ông sáu Lục cuối cùng cũng biết rốt cuộc Tô Lâm Lang đã làm gì ở hang ổ của Trương Hoa Cường.
Dưới ánh hoàng hôn, thanh kiếm này giống như một con rồng vàng, tuy rằng cô không chém đầu Liêu Hỉ Minh, nhưng cô đã chém đứt phòng tuyến tâm lý của ông ta, từng chút từng chút một, Tô Lâm Lang không tới đây để khiêu chiến, cô tới để đánh tan Long Hổ Đường.
Một cô gái có vóc dáng nhỏ gầy, không biết tại sao lại có sức mạnh như vậy, nhưng cô cứ chém hết nhát này đến nhát khác, khiến nhị đương gia của ông sáu Lục phải quỳ xuống đất xin tha.
Mà lúc này cô còn muốn đánh hết một lượt với tất cả các cao thủ của ông ta.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Lâm Lang đã thắng, ông sáu Lục tâm phục khẩu phục, cũng được mở rộng tầm mắt.
Thậm chí giờ phút này ông ta mới nhận ra, khi nhát chém đầu tiên của cô chém đứt côn nhị khúc của Liêu Hỉ Minh, chén trà của ông ta bị vỡ cũng không phải chuyện trùng hợp.
Tô Lâm Lang cố tình làm vỡ nó, nói cách khác, những đường kiếm của cô vô cùng tinh diệu.
Hết nhát này đến nhát khác, cô không chỉ chém đứt phòng tuyến tâm lý của liêu Hỉ Minh, ngay cả phòng tuyến tâm lý của ông sáu Lục cũng đã bị lung lay khi trận đấu bắt đầu.
Đột nhiên, một tiếng hét to đưa ông sáu Lục về với hiện thực.
Tô Lâm Lang giơ kiếm và hét lên: “Mất tập trung làm gì, không phải không phục sao, còn ai nữa, lên đi!”
Mặt trời cuối cùng cũng xuống núi, trong sân nhà lớn gạch xanh ngói đen, A Thái đang bò lung tung khắp nơi, máu đen khô cạn dây ra nửa cái sân.
Chiếc váy hồng của Tô Lâm Lang là gam màu tươi sáng duy nhất ở đây, nhưng ánh mắt của cô rất giống kiếm, sát khí bừng bừng.
“Lên đi!” Cô lại hét một tiếng, A Thái sợ tới mức ở yên tại chỗ, giống như bị điểm huyệt.
Ông sáu Lục điều chỉnh hơi thở, định rót một chén trà, đột nhiên bị mảnh vỡ làm đứt tay, máu tươi chảy ra.
Anh em Hạ Phác Đình cũng nhìn ông ta, ánh mắt giống như đang hỏi, có phục hay không đây!
Không có chén trà thì thôi, khỏi uống, ông sáu Lục cầm khăn lên cầm máu rồi thấp giọng hỏi: “Phác Đình, người trong giang hồ chẳng ai muốn rửa tay gác kiếm cả, nhưng mà cậu biết đấy, tôi cũng muốn lắm, chỉ là việc này không dễ gì đâu.”
Đương nhiên là Hạ Phác Đình biết, người giang hồ muốn lui ra chính là chịu chết. Hơn nữa, cái mà vợ muốn là một Cảng Phủ không có ai làm giang hồ, không ai thu phí bảo vệ, cuộc sống người dân an ổn như ở Đại Lục. Đó là lý tưởng chủ nghĩa, hầu như không thể nào thực hiện được.
Nhưng điều này chẳng liên quan gì tới việc ông sáu Lục ép các cô gái phải quay phim người lớn, suốt ngày in ấn những ấn phẩm đồi trụy.
Lý do ông ta chơi xấu là vì vẫn còn muốn làm, bởi lẽ lợi nhuận của ngành sản xuất này còn vượt cả buôn ma túy, ông ta thấy tiếc số lợi nhuận khổng lồ kia.
Hạ Phác Đình vỗ vỗ vào chân ông sáu Lục rồi nói: “Thu tay lại rồi làm việc khác đi, nếu cần thì tôi có thể giúp ông!”
Chỉ như vậy mà đã cúi đầu nhận thua là chuyện không thể.
Nhưng ông sáu Lục cũng không to gan đến mức diệt hai vợ chồng nhà giàu số một, khiến họ có đi mà không có về sau khi người nhà họ Hạ đồng ý đến cuộc hẹn một cách công khai.
Họ là nhà giàu nộp thuế nhiều nhất ở Cảng Phủ, nếu họ chết ở đây thì chính phủ nước Anh sẽ không tha cho ông ta.
Nhưng mà ông sáu Lục lại tiếc ngành sản xuất một vốn bốn lời kia, chỉ cần mấy cô gái là như thể có máy in tiền, ngành sản xuất ấy có thể kiếm tiền cuồn cuộn không ngừng, làm sao bây giờ?
Ông ta còn đang nghĩ xem có cách nào để lươn lẹo, qua được ải hôm nay lại nói.
Nhưng mà, trong lúc bầu không khí vô cùng im ắng, lúc ông ta đang tự hỏi, cân nhắc thì trong đại sảnh đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng “leng keng” lớn.
Ngay sau đó thì âm thanh cứ vang lên liên tục, đại sảnh trống trải, tiếng vang lại nhiều, nhìn từ xa còn thấy có bóng người đong đưa ở bên trong.
Có phục kích?
Người nhà họ Hạ thấy, đám du côn của ông sáu Lục đương nhiên cũng thấy,
Họ hiểu lầm, cho rằng ông sáu Lục lặng lẽ chuẩn bị sát chiêu, muốn diệt khẩu hết người nhà họ Hạ ở đây.
Thân là đàn em, họ sẽ không suy nghĩ toàn cục, chỉ biết phối hợp với đại ca. Tuy rằng so đấu bằng vũ khí lạnh, nhưng ai cũng mang súng theo.
Thế là tất cả đám du côn đều rút súng ra.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận