Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 886:

.



Chương 886:
Đương nhiên đã hết hy vọng, bây giờ chạy thoát thân mới là việc quan trọng nhất. Anh ta nói: "Tôi thả người, cô để tôi đi. Đây là chuyện rất công bằng."
Tô Lâm Lang gật đầu, nâng cổ tay thon dài lên ra hiệu A Thang hãy đẩy A Hà sang cho mình.
A Thang lui tới mạn thuyền, súng của anh ta vẫn ấn lên đầu A Hà nhưng một chân đã để ra ngoài mạn thuyền. Hôm nay anh ta chưa muốn giết chết A Hà, bởi vì nếu giết đồ phản bội như A Hà, phải lột gân rút xương để cô ta phải chịu hết toàn bộ đau khổ trên đời mới vào địa ngục. Bây giờ giết thì hời cho cô ta quá rồi.
Anh ta biết hôm nay mình không dẫn Hạ Phác Húc đi được, nhưng người ấy mà, chỉ có sống mới có thể có được tất cả. Sau này anh ta vẫn sẽ tìm được Hạ Phác Húc, rồi dẫn người đi.
Vì thế anh ta thả A Hà ra rồi ngã ra sau, phía dưới là biển, chỉ cần rơi xuống biển thì chẳng ai bắt được anh ta nữa.
Nhưng anh ta đã thả người, coi như tạm nhận thua. Nhưng Tô Lâm Lang không hề bỏ qua, một tay cô đỡ A Hà, tay còn lại siết chặt cán đao. Nhân lúc anh ta không kịp chuẩn bị đã nâng thanh đao lên chém về phía anh ta. Cán đao mang theo lực tay của cô đâm xuyên qua cơ thể đang rơi xuống của A Thang.
Cuối cùng cô vẫn ra tay, phải giết chết anh ta.
Thanh đao dài đâm xuyên qua cơ thể, A Thang đang rơi xuống không cảm thấy đau mà ngược lại, trong lòng đang vô cùng ngạc nhiên và nghi ngờ.
Bởi vì theo nhận biết của anh ta, phụ nữ trời sinh hiền lành, mềm yếu hơn đàn ông. Nói đúng ra thì Tô Lâm Lang không hiền lành cũng không mềm yếu, mà cô vô cùng ác độc. Rõ ràng anh ta đã giơ tay đầu hàng, nhưng cô vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt anh ta!
A Thang rất kinh ngạc về Tô Lâm Lang, một người được đám em gái khen ngợi hiền lành, sao lại có thể ác độc như thế.
Anh ta không ngờ rằng, người đầu tiên được anh ta nói phải trái, không những không nói thành công mà còn bị người ta giết!
Dưới vô số ánh đèn pin, đầu A Thang vẫn còn gắn trên người. Trên thuyền có rất nhiều người thò đầu ra nhìn anh ta.
Tô Lâm Lang cũng là một trong số đó.
Tuy rằng A Thang không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng anh ta biết cô là ai. Anh ta nghĩ, chỉ cần anh ta còn sống, tới ngày nào đó, anh ta sẽ chặt đầu lột da cô, rút sạch gân cốt, đập nát hết xương trên người cô, khiến cô bị đau chết đi sống lại như vợ Mã Minh, sau khi chết hóa thành ác quỷ.
Tuy nhiên, ảo tưởng của anh ta không thực tế.
Khi anh ta ngã xuống nước, một đội lính đặc chủng náu mình trong nước đã nhô lên, chế ngự anh ta.
A Thang bị bắt, được đưa lên thuyền đặc chiến. A Khôn cũng ở đó, bị người ta chế ngự dưới đất. Ngay cả mấy tên đàn em thân thiết của anh ta cũng thiếu tay thiếu chân.
Vào lúc này, khi nhìn thấy Hạ Phác Húc đứng chung với lính đặc chủng Đại Lục, A Thang vẫn không tin người này là nằm vùng.
A Thang chỉ bị đao đâm vào bụng, vẫn còn sống, vẫn có thể cử động được. Anh ta giãy giụa muốn bò tới, hỏi Hạ Phác Húc một câu xem đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại nằm vùng cho công an.
Anh ta có rất nhiều điều muốn hỏi.
Đúng lúc này Tiền Phi Long bước tới, anh ta nâng rìu lên chặt đầu A Thang ngay trước mặt quân giải phóng nhân dân Đại Lục, bổ đầu làm dịch não trắng văng ra. A Thang ác độc cứ vậy mà chết, chết hoàn toàn!
Tới đây, A Khôn và đám sát thủ tinh nhuệ của tập đoàn buôn ma túy của ông ta đã bị tiêu diệt sạch sẽ!
...
Trên thuyền đánh bài chỉ còn lại Cố Mãn Quán và hai tên đàn em của anh ta.
Do Hạ Phác Húc chắc chắn trong tay họ không có vũ khí nên lính đặc chủng trên thuyền đã rút lui hết, chỉ còn lại công an mặc thường phục đi bắt bọn họ. Còn nhóm lính đặc chủng bị thương vội vàng quay về Thâm Quyến để nhận chữa trị. Ai không bị thương, còn sức chiến đấu sẽ lên thuyền, lao tới trạm tiếp theo, ổ ma túy.
Cuộc chiến vẫn chưa dừng lại, nơi cách năm giờ đi đường chính là ổ ma túy của A Khôn. Đại đội quân giải phóng nhân dân Đại Lục đã qua đó, bộ chỉ huy gấp rút chạy tới để tiến hành nhiệm vụ tiêu diệt.
Theo ý của Tô Lâm Lang, lẽ ra A Hà cũng phải được đưa về chữa trị, bởi vì sống mũi của cô ta bị A Thang đấm gãy.
Tô Lâm Lang không phải bác sĩ chuyên nghiệp, cô sờ thử, cảm giác ngay cả xương sườn của A Hà cũng gãy, phải được chữa trị ngay.
Nhưng A Hà đã từ chối.
Vừa tỉnh lại cô ta đã nói, vị trí của căn cứ sản xuất ma túy cách rất gần vị trí cập bến của chiến hạm hạm đội đại quân nước Anh trên biển. Khả năng cao có người tránh được tới đó xin trợ giúp trong lúc bị vây bắt, mà hải quân Vương quốc Anh lại khá bênh vực bọn buôn ma túy, khả năng rất cao thu nhận bọn họ. Cô ta quen thuộc khu vực biển này, có thể dẫn công an đi chặn đường, để cô đi cùng sẽ tốt hơn.
Vì vậy dưới sự kiên trì của cô ta, cục trưởng Diêm đành phải cho quân y trên thuyền băng bó cho cô ta trước, sau đó cho cô ta đi theo đội ngũ tới căn cứ sản xuất ma túy.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận