Phản Diện Siêu Cấp

Chương 747: Kí chủ vất vả rồi

 
 
 
"Phù..."
Ngô Không thở ra một hơi thật sâu, sắc mặt biến đổi bất định, hắn cố ý tính toán, nhưng lại lo lắng Thánh Thượng Đại Càn trở mặt cùng với hắn, cho nên chỉ có thể suy tính thật kỹ.
Nhưng bất luận như thế nào…cuối cùng thì cũng đã có chỗ để đột phá.
Trong thảo nguyên vô biên vô tận, ở dưới trời xanh, có một căn lều cao mấy chục mét đứng sừng sững, ở bốn phía có vô số lều vải san sát, mà vào giờ khắc này, ở bên trong căn lều lớn, hư không vỡ tan, thân ảnh khôi ngô chảy máu của Thiên Khả Hãn Bắc Nhung đi ra từ bên trong hư không, nhưng lại lộ thần sắc hưng phấn dị thường.
"Ha ha ha!"
"Càn Võ không có đuổi theo!"
"Ta biết ngay là hắn đã xảy ra vấn đề!"
"Người đâu?"
Theo tiếng rống to của Thiên Khả Hãn, một vị nam tử tai to mặt lớn lập tức xốc lều vải lên bước vào bên trong, ở trên mặt mang theo mấy phần đắng chát.
"Khả Hãn..."
"Có chuyện gì thế?"
"Ồ! Đây không phải là đại thần tài chính của ta sao! Nhanh nhanh nhanh, đi tìm A Sử Na Lam, bảo hắn mang theo hai cái bộ lạc, đi dạo hai vòng ở dưới Bất Phá Thiên Quan! Mặt khác, toàn bộ thảo nguyên đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ta muốn đóng quân ở dưới Bất Phá Thiên Quan, Đại Càn đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa!"
"Thế nhưng mà Khả Hãn…"
"Tiền của chúng ta đã không còn nhiều lắm."
Đại thần tài chính vừa lau mồ hôi lạnh trên mặt, vừa run run rẩy rẩy nói, khắp khuôn mặt đều là vẻ bất đắc dĩ, mà sau khi nghe hắn nói, Thiên Khả Hãn lập tức nhướn lông mày lên, phảng phất như một con sư tử nhắm trúng con mồi vậy.
"Không có tiền? ??"
"Vâng!"
"Ta không quan tâm!"
Thiên Khả Hãn trực tiếp bày ra thái độ vô lại nói: "Ngươi hãy nghĩ biện pháp cho ta! Ta không quản ngươi cướp đoạt, lừa gạt, hay là thủ đoạn gì khác, ở trong vòng nửa năm, ta muốn đóng quân ở dưới Bất Phá Thiên Quan! Hơn nữa ta nhớ được Tát Mãn Giáo ở bên kia không phải là có rất nhiều kẻ có tiền hay sao?"
Nghe vậy đại thần tài chính lập tức đổ một thân mồ hôi lạnh.
Tát Mãn Giáo? Đó là đệ nhất giáo phái trên thảo nguyên! Địa vị của nó trên cơ bản tương đương với địa vị của hai mạch Đạo, Phật ở Trung Nguyên, thế lực của nó to lớn đến mức thậm chí ẩn ẩn có ý tứ uy hiếp vương quyền Bắc Nhung, rất nhiều quý tộc đều là tín đồ của Tát Mãn Giáo, mà nhìn ý tứ của Thiên Khả Hãn, tỏ rõ là muốn lấy Tát Mãn Giáo để khai đao.
"Ực…" Đại thần tài chính nuốt một ngụm nước bọt.
Thiên Khả Hãn làm như thế, xem ra là Trung Nguyên lại sắp có một trận đại loạn, nhưng tạm thời không đề cập tới việc Trung Nguyên sẽ xảy ra đại loạn vào lúc nào, tối thiểu là hắn biết rõ ở phía Bắc Nhung khẳng định sẽ có một trận đại loạn.
Thời buổi thật là rối loạn a!
Sau khi an bài tốt tất cả mọi chuyện, Trần Khuynh Địch trực tiếp đi vào gian phòng của hắn ở bên trong Thái Dương Kim Thuyền.
Mà thẳng đến sau khi vào phòng, Trần Khuynh Địch mới xem như là phun ra một ngụm trọc khí thật sâu, nụ cười một mực treo trên mặt cũng dần dần nhạt đi, thay vào đó thì là một cỗ mỏi mệt nồng đậm.
Nói một cách sinh động là tâm mệt mỏi.
Kể từ trận đại chiến ở Thuần Dương Cung cuộc sống của hắn liền tiến vào giai đoạn siêu mở rộng, vốn dĩ hắn còn đang trải qua sinh hoạt ở phía trên có lão cha chống đỡ, ở phía dưới bản thân đánh khắp thế hệ tuổi trẻ không có địch thủ, đang nghĩ ngợi về khung cảnh tuyệt đẹp trong bảy hoặc tám năm, hoàn thành mục tiêu lớn đạt đến đỉnh cao của cuộc sống.
Kết quả rất bất ngờ, chỗ dựa lớn nhất của bản thân hắn, nghĩa phụ tiện nghi vô trách nhiệm đã dứt áo ra đi.
Mà lão thất phu Long Thiên Tứ kia vừa vô sỉ lại không có đủ thực lực, Thuần Dương Cung không có Ninh Thiên Cơ lập tức giống như bị đánh trở về nguyên hình, hơn nữa còn bị rất nhiều thánh địa võ đạo vây công, chỗ dựa lớn nhất vốn dĩ của bản thân, chỉ ở trong chớp mắt liền biến thành nơi phát ra nguy cơ to lớn nhất của bản thân.
Đổi thành Trần Khuynh Địch vừa mới chuyển kiếp tới...nói không chừng sẽ chạy trốn ngay lập tức. Nhưng Trần Khuynh Địch vẫn kiên trì nổi. Trở về Thuần Dương Cung tiếp nhận thí luyện của tổ sư, trước trước sau sau bị hành hung không biết bao nhiêu lần, có đến vài lần trực tiếp bất tỉnh đi, vắt hết óc nghĩ biện pháp để nắm vững sức mạnh của bản thân, mà sự thật đã chứng minh tiềm năng của con người đúng là vô hạn, cuối cùng rốt cuộc thì hắn cũng làm được. Ở trong trận chiến Thuần Dương Cung, hắn hoành không xuất thế ngăn cơn sóng dữ, trước sau lần lượt chiến đấu với Phật Môn, Kiếm Tông, còn có rất nhiều trung, tiểu thế lực, ổn định lại địa vị của Thuần Dương Cung một lần nữa, dựa vào không phải là lôi kéo và liên hợp, mà là dựa vào sức mạnh cứng rắn, tất cả đều là do Trần Khuynh Địch dùng một quyền một cước đánh ra.
Nhưng mà như thế là vẫn còn chưa đủ.
Cho nên hắn lại mượn sự tình của Phượng Tiên sư muội để tiếp cận Tần gia, hắn đối phó với Tần gia không phải chỉ là bởi vì Phượng Tiên sư muội, một mặt khác cũng là vì tiến thêm một bước dựng nên uy danh Thuần Dương Cung.
Năm đó sau khi Ninh Thiên Cơ tiêu diệt các thế lực tiến công Thuần Dương Cung, ở dưới cơn nóng giận, đã rút kiếm tung hoành trong Trung Nguyên, vừa đi vừa về giết thêm 7, 8 cái thế lực trong Trung Nguyên, Trần Khuynh Địch hắn không có bản lãnh lớn như vậy, nghĩ hết biện pháp cũng chỉ có thể đối phó với một cái Tần gia, thậm chí nếu như triều đình cùng với người Bái Hỏa Ma Giáo không xuất hiện, hắn còn không thể giải quyết được Tần gia.
Nhìn qua hắn giống như một cơn sóng ào ạt, đi đến chỗ nào cướp đoạt đến chỗ đó, xuôi gió xuôi nước không gặp phải trở ngại, nhưng kỳ thật mỗi một bước đều là đang đi xiếc trên dây, nhưng Trần Khuynh Địch vẫn kiên trì đi làm, cho dù kết quả cuối cùng là gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm, uy danh của Thuần Dương Cung cũng đã được thành lập một lần nữa. Nhưng áp lực tâm lý sau lưng chuyện này là tuyệt đối không nhỏ.
Cho nên Trần Khuynh Địch thực sự rất mệt mỏi.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác loại mỏi mệt này là không thể biểu hiện ra, Trần Khuynh Địch không thể mệt mỏi, hắn nhất định phải vĩnh viễn là tuyệt thế thiên kiêu, người thay mặt chưởng giáo Thuần Dương Cung, Cung chủ Vạn Thọ Cung hăm hở kia, coi như là đối với các nàng Dương Xuân, hắn tự cho rằng là cũng phải xuất ra tư thái vốn có của một sư huynh mới được.
Ta thế nhưng là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung a!
"Haizzz..." Thở dài, Trần Khuynh Địch trực tiếp nằm ở trên giường.
"Vất vả cho kí chủ rồi."
"Ồ!" Trần Khuynh Địch trừng mắt mà nhìn, qua nửa ngày mới phản ứng được đây là thanh âm của hệ thống, bởi vì quá lâu không nghe được, hắn đã kinh ngạc một hồi.
"Gần đây ngươi đang bận rộn gì à? Đã rất lâu rồi không thấy ngươi xuất hiện."
"Tích, không thể trả lời."
Thanh âm hệ thống vẫn là bình thản như vậy, phảng phất như không có đại sự gì có thể làm cho nàng kinh ngạc vậy, bất quá không thể không thừa nhận, sự bình thản ở trong thanh âm của nàng, khiến cho thần kinh cẳng thẳng của Trần Khuynh Địch cũng hơi hoà hoãn một chút, đúng vậy, không có gì lớn, đi xiếc trên dây không phải là ta cũng đã đi tới nơi hay sao?
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận