Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1093: Lữ Nham

 
 
 
"Ngươi cứ đọc là sẽ biết."
"Trong cuộc sống lúc nào cũng có sự ngạc nhiên, chỉ cần kiên trì là kiểu gì cũng gặp được, ngươi nhìn đi, ngươi hôm nay chẳng phải là đã gặp được sự vui mừng hay sao, cầm lấy đi, không cần khách khí với ta!"
"Ai bảo ta và cấp trên của ngươi là đồng hương chứ!"
"Ha ha ha ha!"
Khuynh Địch vừa đắc ý nói, vừa chống nạnh cười như điên.
Mà cùng lúc đó, Thánh Thượng Đại Càn ở trong Kim Loan Điện cũng nở một nụ cười.
Đại pháp khiếu huyệt, cái danh tự này đương nhiên là do Trần Khuynh Địch đặt một cách tùy tiện, nhưng nội dung lại là hàng thật, bí pháp do hệ thống tổng kết ra mặc dù khác biệt cùng với Kích Toái Mệnh Tinh truyền thống, nhưng tuyệt đối là một con đường khả thi, hơn nữa khác biệt với luyện thể, con đường này cũng không phải là chỉ có một mình Trần Khuynh Địch có thể đi.
Tối thiểu là từ góc nhìn của Trần Khuynh Địch, lấy loại ý cảnh kinh khủng cùng với 50 loại BUFF của Võ Nguyên Hanh, muốn Kích Toái Mệnh Tinh kỳ thật cũng không phải là rất khó, hơn nữa theo ý nghĩ của Trần Khuynh Địch, kỳ thật Võ Nguyên Hanh đã có một chút quá coi thường bản thân.
Hắn tuyệt đối không phải là người bình thường.
Hoặc có lẽ là hắn vốn là người bình thường, nhưng bây giờ đã không còn là như thế.
Phải biết rằng thêm vào 50 loại BUFF, lực lượng của Võ Nguyên Hanh cơ hồ là trong nháy mắt từ cấp độ Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm hạng chót tăng lên tới Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất mạnh nhất, vượt qua nhiều tầng lực lượng như vậy, biến thành người khác chỉ sợ đã sớm bị lực lượng tăng vọt đánh cho vỡ tung, căn bản là không có cách khống chế.
Nhưng Võ Nguyên Hanh lại không giống, hắn cơ hồ đã hoàn mỹ nắm giữ phần lực lượng tăng vọt này, chỉ nhìn từ một điểm này, Võ Nguyên Hanh kỳ thật đã không còn là người bình thường, phần năng lực này cũng không phải là căn cứ vào thiên phú, mà là căn cứ vào sự cố gắng ngày qua ngày, năm qua năm của Võ Nguyên Hanh, cuối cùng mới đạt thành kết quả, thực lực của hắn tuyệt đối không chỉ có bắt nguồn từ một môn tuyệt thế võ công.
"Có muốn thử một chút hay không?"
"Ta xem trọng ngươi."
Võ Nguyên Hanh ngơ ngác mà liếc nhìn ngọc giản Trần Khuynh Địch đưa tới, biểu lộ ở trên mặt liên tiếp cấp tốc biến hóa, từ nghi hoặc đến kinh ngạc, lại đến kinh hỉ, cuối cùng đến rung động, chờ đến thời điểm hắn thu hồi tâm thần nhìn về phía Trần Khuynh Địch một lần nữa, biểu lộ ở trên mặt đã biến thành một mảnh trang nghiêm.
"Đại đô đốc...ân tình truyền đạo là không thể dùng lời nào để cảm tạ hết được, nếu như ta nhờ vào đó trở thành Kich Toái Mệnh Tinh, về sau chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa, Đại đô đốc có chuyện gì thì cứ việc phân phó!"
"Ây!" Trần Khuynh Địch gãi đầu một cái, nói: "Không cần phải khoa trương như vậy, kỳ thật công lao chủ yếu vẫn là do Tịch Đồng..."
"Tịch Đồng?" Thần sắc của Võ Nguyên Hanh nghiêm lại: "Không biết đó là vị tiền bối cao nhân nào? Có thể sáng tạo ra bậc công pháp này, tất nhiên là một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng, có số tuổi rất cao a? Chẳng lẽ là tổ tiên của Thuần Dương Cung?"
"Hãy nghe lời khuyên của ta, về sau ngươi đừng nói loại lời này nữa, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."
Võ Nguyên Hanh: "? ? ?"
Mặc dù nghe không hiểu lời nói của Trần Khuynh Địch, nhưng Võ Nguyên Hanh là một người thành thật, cho nên cũng không có xoắn xuýt, trái lại còn lấy ra một phần ngọc giản từ trong túi trữ vật đưa cho Trần Khuynh Địch.
"Đại đô đốc có ân tình truyền đạo đối với ta, cho nên ta tự nhiên cũng không thể keo kiệt, liền giao môn tuyệt thế võ công này cho Đại đô đốc, bất quá nếu như Đại đô đốc cần, cũng có thể sao chép một phần đưa vào bên trong Thuần Dương Cung."
"Tốt!" Trần Khuynh Địch tiếp nhận ngọc giản, dùng vẻ mặt hài lòng gật gật đầu, nói: "Vậy thì cám ơn Võ tướng quân."
Đối với môn võ công này của Võ Nguyên Hanh. Trần Khuynh Địch cảm thấy rất hiếu kỳ.
Dù sao thì đây vô cùng có khả năng là võ công do một người xuyên việt lưu lại, mà Trần Khuynh Địch cho tới bây giờ cũng không gặp được nhiều người xuyên việt, còn sống đoán chừng cũng chỉ có hai người Thuần Dương Đạo Tôn cùng với Võ Càn Võ, kết quả bây giờ thế mà lại tìm được một vị, chuyện này khiến cho Trần Khuynh Địch không khỏi cảm thấy có một chút kỳ quái.
Là ảo giác của mình sao? Cái thế giới này giống như có không ít người xuyên việt a?
Đưa ý thức chui vào bên trong ngọc giản, Trần Khuynh Địch rất nhanh liền thấy danh tự của môn võ công này.
[Sách in thử Bát Phúc Thần Công]
Ngay cả cái tên cũng đều kỳ cục!
Hơn nữa không biết vì sao lại tràn đầy một loại cảm giác quen thuộc* (Déjà vu), luôn cảm thấy giống như là đã thấy loại danh tự này ở nơi nào...
Lật ra trang kế tiếp, Trần Khuynh Địch liền biết vì sao bản thân lại có cảm giác quen thuộc.
Bởi vì ở ngay trên trang đầu tiên của môn võ công này, ở góc dưới bên phải có viết một hàng chữ: tác giả: Lữ Nham.
Mọi người đều biết, sau thời đại Thượng Cổ Thuần Dương Đạo Tôn đã hoành không xuất thế, uy áp thiên hạ, hai chữ Thuần Dương cơ hồ đã trở thành mô hình thu nhỏ của toàn bộ thời đại, nhưng trên thực tế, ở bên trong tuyệt đại đa số điển tịch, tên tuổi của Thuần Dương Đạo Tôn mặc dù đều có xuất hiện, nhưng lại hiếm có người biết được tên thật của Thuần Dương Đạo Tôn.
Thuần Dương Đạo Tôn có tên thật là Lữ Nham.
M* nó, nguyên lai thứ này là do tên mắt to mày rậm nhà ngươi lưu lại a! Ta nói tên của nhiều loại kỹ năng như vậy tới từ nơi đâu, thì ra tất cả đều là do ngươi làm ra! Một con robot cũng đều không đủ cho ngươi chơi đúng không?
Nghĩ tới đây, toàn thân của Trần Khuynh Địch đột nhiên chấn động, suy nghĩ kỹ một chút, Thuần Dương Đạo Tôn lưu lại một con robot cùng với một môn Cửu Trọng Thiên Thần Quyết tại Mặc Môn. Lại chẳng hiểu ra sao lưu lại một môn tuyệt thế võ công có thể khiến cho Võ Nguyên Hanh trở thành Hỏa Luyện Kim Đan mạnh nhất.
Có trời mới biết tên gia hỏa này còn lưu lại thứ đồ gì khác ở nơi nào hay không.
Nhưng mà gặp quỷ.
Ngươi không thể trực tiếp thả những vật này ở trong Thuần Dương Cung hay sao? Nhìn ba mạch Đạo, Phật, Ma đi, cũng đều sinh ra một vị cường giả siêu thoát, ở trong nhà có Đạo Binh cực phẩm cùng với rất nhiều tuyệt thế võ công, Kích Toái Mệnh Tinh càng là đời nào cũng có, so sánh với bọn hắn, Thuần Dương Cung không biết nghèo nàn hơn bao nhiêu lần...
Ồ? Chờ một chút.
Lần trước vào thời điểm ở Mặc Môn, Thuần Dương Đạo Tôn đã để lại một môn tuyệt thế võ công Cửu Trọng Thiên Thần Quyết, khi đó thế nhưng còn thuận tiện để lại Đô Thiên Tọa.
Lần này làm sao chỉ có một môn tuyệt thế võ công?
Đưa ý thức rời khỏi ngọc giản, Trần Khuynh Địch nhìn về phía Võ Nguyên Hanh, hỏi: "Võ tướng quân, xin hỏi ngài lấy được môn công pháp này từ đâu?"
"Ấy?" Võ Nguyên Hanh nhíu mày, cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Là lấy được ở bên trong Tiên Cung."
"À, nguyên lai là Tiên Cung..."
"Tiên Cung! ?" Thanh âm của Trần Khuynh Địch kéo cao hơn tám độ trong nháy mắt: "Vật này là đạt được từ Tiên Cung?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận