Phản Diện Siêu Cấp

Chương 442: Trần Hầu

 
 
 
Sau khi biết được tất cả, Trần Khuynh Địch cũng chỉ có thể lộ ra gương mặt chết lặng.
Sự tình so với Thái Tử nói thật đúng là không giống nhau a!
Bản thân hắn vội vội vàng vàng chạy về từ Tây Cương Đạo, một đường phơi gió phơi nắng, ở Kinh Thành càng là nhận phải sự xa lánh, còn phải ứng phó với Thái Tử, tiêu tốn lực lượng chín trâu hai hổ mới đi đến được thiên lao, muốn thương lượng một phen cùng với mẫu thân, nghĩ biện pháp cứu đám người Trần gia ra khỏi tòa thiên lao đáng sợ này. Kết quả hiện tại là cả đoàn người Trần gia giống như là có một chút vui đến quên cả trời đất a!
Vào thời điểm Trần Khuynh Địch lộ ra thần sắc không thể nào tiếp thu được, một vị trung niên nam tử mặc áo bào trắng lại chậm rãi đi tới.
"Khụ khụ."
"Khuynh Địch a, khó khăn cho ngươi rồi."
"Xin chào Hầu gia."
Trần đại phu nhân cung kính nói ra đối với trung niên nam tử, mà hai chữ "Hầu gia" cũng làm cho Trần Khuynh Địch phản ứng lại.
Vị này chính là thân huynh đệ của cha ruột ta, Trần Hầu đương thời?
Cha ruột của Trần Khuynh Địch chết yểu, để lại vị trí gia chủ, cuối cùng rơi vào trên người của thân huynh đệ - Trần Hầu, mà Trần Khuynh Địch càng là hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng đối với người cha ruột này, không bằng nói là vị nghĩa phụ Ninh Thiên Cơ kia, trái lại còn khiến cho hắn cảm thấy càng thêm thân thiết, cho nên thân huynh đệ của cha ruột, cũng chính là thúc thúc của hắn...hắn kỳ thật cũng không có cảm giác gì.
Mà Trần Hầu dường như cũng nhìn ra sự xa lạ ở trong mắt của Trần Khuynh Địch, chợt mỉm cười nói: "Lần này vốn là đại nạn của Trần gia chúng ta, bất quá may mắn là mắt của Thánh Thượng sáng như đuốc, không nghe lời sàm ngôn của Thái Tử, cho nên chỉ để cho bọn tạm lánh ở trong thiên lao, nếu không chỉ sợ không phải là bọn ta, ngay cả mẹ của ngươi cũng đã..."
Trần Khuynh Địch nhếch nhếch miệng, nói: "Hầu gia cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng cứu mọi người ra ngoài!"
"Vậy thì phải nhờ vào ngươi." Trần Hầu cười cười, chợt vô cùng thức thời rời đi, mà Trần Khuynh Địch thì vội vàng kéo Đại phu nhân đi đến một góc vắng vẻ, vô cùng khẩn trương nói: "Mẹ, con có một chuyện vô cùng trọng yếu muốn hỏi!"
"Là chuyện gì?"
"Thái Tử nói Trần gia chúng ta có một khối bảo ngọc, mẹ có biết không? Tình thế của hắn đối với khối bảo ngọc kia là bắt buộc, hơn nữa đó cũng là hi vọng của Trần gia, chỉ có dùng bảo ngọc mới có thể cứu mọi người ra."
"Bảo ngọc?" Trần đại phu nhân ngẩn người, nói: "Không phải là mẹ đã giao cho con rồi hay sao?"
"Giao cho con? !"
"Đúng vậy, lúc trước sau khi cha mẹ của Trần Tiêm Tiêm chết, ở bên trong tài sản lưu lại chỉ có một khối bảo ngọc như vậy, nghe nói ở bên trong ẩn chứa tuyệt đại cơ duyên, về sau không phải là mẹ đã giao nó cho con sao, con còn nói là phải nghiên cứu một phen thật tốt, ngoài ra, Trần gia chúng ta làm gì còn có khối bảo ngọc nào khác."
Trần Khuynh Địch: "..."
Trong cái chớp nhoáng này, ở trong đầu của Trần Khuynh Địch chỉ còn lại có ba chữ.
Xong đời rồi!
Ngàn tính vạn tính, lại không có tính tới, báo ứng nhân quả lúc trước cuối cùng vẫn rơi ở trên người của mình!
Trần Khuynh Địch cũng chưa quên! Lúc trước vào thời điểm tư liệu mới có quan hệ đến Trần Tiêm Tiêm mở ra, đến tột cùng là có tràng cảnh như thế nào, nếu như hắn nhớ không lầm, bản thân hắn thế nhưng đã tranh đoạt cơ duyên của Trần Tiêm Tiêm.
Bất quá trên thực tế, Trần Khuynh Địch đã lục lọi hết ký ức của mình, lại phát hiện ra ra quá trình bản thân quật khởi kỳ thật cũng không có quan hệ gì đối với cái gọi là cơ duyên trong bảo ngọc.
Nói một cách khác, hắn cũng không phải là dựa vào cơ duyên đoạt được từ Trần Tiêm Tiêm mới có thể quật khởi!
Vào thời điểm đạt được cái tin tức này Trần Khuynh Địch quả thực là đã nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơn nữa về sau lại vô cùng bận bịu, sự tình một cái nối tiếp một cái, cho nên cũng không có truy cứu, dần dà khiến cho hắn quên mất.
Nhưng mà bây giờ, lời nói của Trần đại phu nhân đã khiến cho hắn hồi tưởng lại sự sợ hãi ngày xưa một lần nữa!
Gặp quỷ!
Nguyên lai là như vậy, đó là cơ duyên của Trần Tiêm Tiêm...ta nói vì sao Thái Tử điện hạ lại muốn bảo ngọc gì đó đây, đó là cơ duyên của nhân vật chính a! Ai mà không muốn cơ chứ!
"Hệ thống! Nói đi! Đây có phải là âm mưu của ngươi hay không?"
Khiến cho Trần Khuynh Địch cảm thấy ngoài ý muốn là, sau khi hắn tức giận chất vấn, hệ thống thế mà lại không nói gì, thậm chí là ngay cả lời châm chọc và khiêu khích như trước cũng đều không có, phảng phất như căn bản là không tồn tại vậy.
"Khuynh Địch? Khuynh Địch?"
Bỗng nhiên lấy lại tinh thần, Trần Khuynh Địch dùng sắc mặt trắng bệch mà nhìn Trần đại phu nhân, mà Trần đại phu nhân cũng lộ ra gương mặt lo lắng: "Con không có việc gì đó chứ, chẳng lẽ khối bảo ngọc kia đối với con..."
Dừng lại một chút, Trần đại phu nhân cắn răng nói: "Không sao! Con cứ giữ khối bảo ngọc kia lại đi, không cần lấy ra cho Thái Tử, lần này Thánh Thượng nhốt chúng ta vào trong thiên lao, cũng không hề tra tấn chúng ta, mặt ngoài là trừng trị, nhưng trên thực tế lại chính là một loại bảo hộ! Thái Tử sẽ không làm gì được chúng ta!"
"Mẹ ở trong này cũng không sao, tiền đồ của con mới là quan trọng hơn!"
Trần đại phu nhân cầm tay của Trần Khuynh Địch, cảm thụ được khí tức trên người của con mình, nụ cười ở trên mặt phải gọi là rất vui mừng: "Mẹ thế nhưng đã nghe nói, Khuynh Địch nhà ta có hung danh hiển hách ở trên giang hồ, nắm giữ thiên tư tuyệt thế, còn trẻ tuổi mà đã nắm giữ tu vi Hợp Đạo Tôn Giả, là niềm kiêu ngạo của Trần gia chúng ta."
"Đúng, đúng rồi, còn giống như là có một cái danh hiệu, cái gì là Sát..."
"Ách! Được rồi, mẹ không cần phải nói nữa!" Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cắt đứt hồi tưởng của Trần đại phu nhân, khiến cho Trần đại phu nhân không khỏi trừng mắt một cái.
"Được rồi, nói tóm lại, Khuynh Địch con không cần phải lo lắng cho chúng ta, so với chúng ta, vẫn là bản thân con trọng yếu hơn, con nhất định phải sống thật tốt, nếu thực sự không được thì con hãy trốn một đoạn thời gian ở trong Thuần Dương Cung, coi như là Thái Tử cũng không quản được Thuần Dương Cung, cái thiên hạ này cuối cùng vẫn là thiên hạ của Thánh Thượng."
"Vâng, con hiểu mà mẹ, mẹ cứ yên tâm đi." Trần Khuynh Địch gật đầu một cái, xem như là an ủi mẫu thân của mình, chợt chìm vào trong trí nhớ, bắt đầu lục soát cơ duyên có quan hệ đến Trần Tiêm Tiêm, tin tức liên quan tới khối bảo ngọc kia.
Nói đến việc này cũng có quan hệ tới tình huống của Trần Tiêm Tiêm. Năm đó cha mẹ Trần Tiêm Tiêm ở Trần gia cũng được coi là một đời thiên kiêu, chỉ là sau một lần đi ra ngoài lịch luyện, lại là bị thương nặng không thể chữa trị mà chết, cuối cùng lưu lại một phần gia sản, bị đám người Trần gia chia cắt, mà khối bảo ngọc kia và một số tài nguyên tu luyện, thì lại rơi vào trong tay của Trần Khuynh Địch.
Vào thời điểm đạt được khối bảo ngọc kia, Trần Khuynh Địch thuần túy cũng là bởi vì linh cảm, cảm thấy ở bên trong có bí mật gì đó, cho nên mới dự định nghiên cứu một phen thật tốt.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận