Phản Diện Siêu Cấp

Chương 638: Rất khó xử

 
 
 
"Nói năng bậy bạ!" Long Thiên Tứ lập tức tức giận đến mức dựng râu trừng mắt: "Lão phu thế nhưng là Thái Thượng trưởng lão! Ở dưới chưởng giáo ta là lớn nhất!"
"Ta chính là chưởng giáo tương lai đấy? !"
"Ngươi cũng biết ngươi là chưởng giáo tương lai a, bây giờ còn chưa phải là chưởng giáo đâu, xéo đi cho ta!"
Hai người trông rất bất hòa.
Đương nhiên nguyên nhân bất hòa căn bản cũng không phải là những tài nguyên này, dù sao thì những tài nguyên mà Mặc Môn đưa ra này, chân chính hữu dụng đối với hai vị võ giả Hỏa Luyện Kim Đan bọn hắn là rất ít, có thể nói là phượng mao lân giác, tuyệt đại bộ phận đều là hữu dụng cho Võ Đạo Tông Sư, thậm chí là hữu dụng cho võ giả cảnh giới Tiên Thiên Hậu Thiên. Chờ sau khi đưa những tài nguyên này về Thuần Dương Cung, phần lớn cũng đều để cho trưởng lão và các đệ tử Thuần Dương Cung dùng. Tầm quan trọng của những tài nguyên này cũng không phải là bản thân bọn chúng, mà là thứ mà bọn chúng đại biểu.
Nghĩ thử xem, nếu như Đạo Tử chân truyền hoặc Thái Thượng trưởng lão của Thuần Dương Cung có thể mang theo một đống lớn tài nguyên tạo phúc cho Thuần Dương Cung trở về, lại cẩn thận tuyên truyền một chút sự anh minh thần võ của bản thân, đến lúc đó sự bội phục của các trưởng lão a, sự kính ngưỡng của các đệ tử a, còn không phải là như nước sông cuồn cuộn mà đến?
"Sư huynh thật là lợi hại! Thế mà có thể lấy được nhiều tài nguyên từ trong tay của Mặc Môn như vậy! Ta muốn sinh con cho huynh!"
"Thái Thượng trưởng lão uy vũ! Không hổ là nam nhân giống như chưởng giáo, là trụ cột chống đỡ Thuần Dương Cung a!"
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Chỉ là tưởng tượng một chút hình ảnh như vậy, liền khiến cho Trần Khuynh Địch cùng với Long Thiên Tứ cười toe toét.
Như vậy vấn đề đã đến.
Loại vật công lao này giống như là một chiếc bánh trộn trái cây tinh xảo vậy, càng nhiều người ăn, lại càng có nhiều người không hài lòng, điểm này vô luận là Trần Khuynh Địch, hay là Long Thiên Tứ, tất cả đều dự liệu được.
Cho nên hai người mới có thể bộc phát ra một loạt tranh luận, một người cậy già, một người cậy thân phận, hoàn toàn không biết xấu hổ. Thẳng đến khi bốn nữ Dương Xuân đến.
"Sư huynh? Huynh và Thái Thượng trưởng lão đang làm gì thế?"
"Ách?"
Thanh âm của Trần Khuynh Địch im bặt mà dừng, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói cái gì, dù sao thì hắn vẫn còn bận tâm về thân phận Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, bình thường vào thời điểm đối mặt với địch nhân không biết xấu hổ còn chưa tính, đối mặt với đồng môn, còn là bốn vị nhân vật chính, lại không biết xấu hổ nữa mà nói thì cũng quá mất mặt.
Tin rằng Thái Thượng trưởng lão nhất định cũng sẽ cảm thấy như vậy...
"Mấy người các cô tới rất vừa vặn! Mau tới phân xử đi! Tên tiểu tử Khuynh Địch này hiện tại mọc đủ lông đủ cánh, muốn bay lượn một mình, ngay cả Thái Thượng trưởng lão của Thuần Dương Cung như lão phu cũng đều muốn khi dễ, rõ ràng là thấy lão già ta già yếu, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ có một ngày tên tiểu tử này muốn tạo phản..."
Rút lời mở đầu về! Lão già chết bầm này hoàn toàn không có ý tứ thu liễm a!
"Được rồi, được rồi! Tặng cho trưởng lão! Trưởng lão hãy mang những vật này về đi!"
"Khuynh Địch a, lão phu quả nhiên là không có nhìn lầm ngươi, chưởng giáo tuyển ngươi làm người thừa kế tương lai, thực sự là tuệ nhãn a!"
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Nhìn Long Thiên Tứ nở nụ cười, Trần Khuynh Địch cảm nhận được thật sâu bản thân còn chưa tu hành đủ.
Bản thân mình sau khi bắt chẹt Mặc Môn hai ngày trước, còn đang coi lại bản thân, cảm thấy bản thân gần đây đã trở nên không biết xấu hổ, nhưng mà bây giờ xem ra bản thân mình vẫn còn một thân thân chính khí a!
"Tranh thủ thời gian cầm những vật này xéo ngay cho ta!" Lắc đầu, Trần Khuynh Địch trực tiếp phất tay nói, chịu đựng sự đau lòng không nhìn tới một đống lớn tài nguyên kia, sợ bản thân hối hận.
"Ha ha ha." Long Thiên Tứ cũng không để ý đến thái độ của Trần Khuynh Địch, trái lại còn khá là ám muội liếc nhìn qua Trần Khuynh Địch cùng với bốn nữ Dương Xuân, cười cười đặc biệt hèn mọn, chợt chắp hai tay ở sau lưng, khẽ hát và rời đi.
Mà cùng lúc đó...
"Các muội có chuyện gì sao?" Đưa ánh mắt nhìn về phía bốn nữ Dương Xuân, Trần Khuynh Địch hơi có một chút lúng túng nói ra.
Trước đó bởi vì vừa mới đột phá, lại muốn bắt chẹt Mặc Môn, lại muốn bắt chẹt Đào Hoa Đảo, còn có chiến đấu cùng với chủ nhân của Thang Cốc và Tà Thần, cho nên hắn vẫn một mực không phản ứng kịp.
Vì thế cho tới bây giờ hắn mới phát hiện ra...
Gặp quỷ!
"Các muội đều đã đột phá rồi?"
Không sai, Dương Xuân, Doanh Phượng Tiên, Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm, bốn vị nhân vật chính thế mà không có một ngoại lệ nào, tất cả đều đột phá đến cảnh giới Võ Đạo Tông Sư!
Các ngươi tu luyện trên tên lửa sao!
"Vâng!"
"Yên tâm đi đại ca ca, ta rất nhanh liền sẽ đuổi kịp ca ca!"
"Ta cũng sẽ cố gắng đuổi theo sư huynh!"
"Ta cũng vậy!"
"Ách! Kỳ thật cũng không cần phải cố gắng như vậy đâu? !"
Không bằng nói là nếu các ngươi quá cố gắng, ta sẽ rất khó xử.
Cái cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan còn sâu hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của Trần Khuynh Địch, Trần Khuynh Địch cho đến bây giờ vẫn còn đang cố gắng khống chế sức mạnh của bản thân, hơn nữa còn liên tục gặp khó khăn, chớ đừng nói chi là tăng lực lượng lên thêm một bước, tối thiểu đối với cái gọi là Đại Đạo Huyền Quang, Trần Khuynh Địch cũng không có đầu mối.
Nhưng mà Trần Khuynh Địch ta một chút cũng không hoảng a! Ta đã biết rõ rồi! Hệ thống đã nói qua với ta, ta đã không còn nguy cơ bị nhân vật chính giết chết! Hơn nữa quan hệ giữa ta và các nhân vật chính cũng không tệ a! Ngay cả Trần Tiêm Tiêm cũng đã hóa thù hận thành tình bạn! Như vậy ta đã không có gì phải sợ!
Nghĩ như vậy, Trần Khuynh Địch liền lấy dũng khí nhìn về phía bốn nữ Dương Xuân.
"À đúng rồi sư huynh."
"Mặc dù nói như thế này là có thể có một chút không biết tự lượng sức mình."
"Nhưng mà đại ca."
"Có thể đánh một trận cùng với bốn người chúng ta hay không?"
Bốn nữ Trần Tiêm Tiêm, Doanh Phượng Tiên, Dương Xuân, Lạc Tương Tư đột nhiên mở miệng, mỗi người nói một câu, cuối cùng thanh âm của bốn nữ càng là trùng điệp với nhau.
"Chúng ta muốn biết rốt cuộc còn kém bao nhiêu so với sư huynh!"
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Ta đã không còn phải sợ cái gì...ơ?
---
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận