Phản Diện Siêu Cấp

Chương 148: Đã làm qua cái gì hay chưa?

 
 
 
"Có thể hiểu lầm cái gì chứ! Đôi mắt sáng của ông nội năm đó không biết đã xem thấu bao nhiêu tên tà ác lưu manh muốn tiếp cận bà nội của cháu, lúc trước bà nội không phải là đã bị ông nội lừa gạt, không đúng, là theo đuổi.."
"Ông nội!"
"Không cần phải nói nhiều!" Lạc lão đầu nghiêm túc nói, đột nhiên hạ thấp thanh âm: "Bất quá tiểu bạch kiểm đúng là tiểu bạch kiểm, cái vòng tay này thực sự không tệ, trước tiên cháu hãy nhận lấy, còn tên tiểu bạch kiểm này nếu như dám lộn xộn, lão tử sẽ thi triển ra sát quyền năm đó tung hoành sa trường, cam đoan sẽ đánh cho hắn chạy trối chết."
"Ông nội! Hắn là Trấn Cương Sứ đại nhân!" Lạc Tương Tư lớn tiếng nói, cắt đứt lời nói của Lạc lão đầu, sợ ông nội lại toát ra câu nói gì.
"Trấn cái gì cương, cương, cương... Trấn Cương Sứ đại nhân? !"
Thanh âm của Lạc lão đầu im bặt. Sau đó lão quay người nhìn Trần Khuynh Địch vừa mới tỉnh hồn lại một chút, Trần Khuynh Địch sau khi nhìn thấy lão cũng là mỉm cười, nói: "Lão nhân gia, nhìn ta rất giống với tiểu bạch kiểm hay sao? Có chỗ nào cần phải thay đổi hay không?"
Lạc lão đầu: "..."
Cháu gái bảo bối, tại sao cháu không nói sớm cho ông nội biết?
---
Ở trong nhà của Lạc lão đầu.
"Khụ khụ." Lạc lão đầu xấu hổ đến cực điểm đưa lên một ly trà, trên mặt mang theo một nụ cười: "Chuyện kia, Trấn Cương Sứ đại nhân, tiểu nhân có mắt như mù, đã mạo phạm đại nhân, thật sự là tội đáng chết vạn lần, xin đại nhân hãy trách phạt một mình ta là được rồi, chuyện này không có bất cứ quan hệ nào cùng với cháu gái nhà ta a...
Trần Khuynh Địch: ".."
"Lão tiên sinh, ông cũng không cần phải quá mức câu thúc, lần này ta thật sự chỉ là đến gặp người nhà của Lạc sư muội một chút mà thôi, cháu gái của ông rất có tiền đồ a, lúc trước ở bên trong trận đại chiến Thành Thanh Đế đã phát huy ra tác dụng cực lớn, nếu như không có nàng thao túng trận pháp mà nói, chỉ sợ là trận đại chiến kia còn không nhất định có thể chiến thắng đây."
"Thực sao? !" Sau khi nghe thấy có người khen cháu gái của mình, cả khuôn mặt mo của Lạc lão đầu đều giãn ra, ngay cả sự tình xấu hổ phát sinh trước đó nhất thời cũng đều quên mất: "Trấn Cương Sứ đại nhân, ngài nói cháu gái nhà ta đã phát huy tác dụng như thế nào a? Chẳng lẽ nói là giống với lão tử năm đó, một mình địch trăm người ở trên chiến trường, giết vô số Man tộc?"
"Đúng." Trần Khuynh Địch cười cười, cảm thấy ông nội của Lạc Tương Tư thật đúng là có ý tứ, dường như trước kia cũng đã làm binh sĩ, trên người còn mang theo vài phần vô lại của binh sĩ, hơn nữa còn khá là tự luyến, nghe lời nói này, một địch trăm trên chiến trường? Giết vô số Man tộc? Đó là hình dung về bản Chân Truyền mới đúng nha!
"Lạc sư muội mặc dù không lên chiến trường, nhưng lại chủ trì trận pháp, bảo hộ cho rất nhiều chiến sĩ sẽ không bởi vì bị thương mà chết, còn kịp thời phòng ngự khí giới công thành của Man tộc, có công lao rất lớn a. Lạc lão tiên sinh có một cô cháu gái như vậy, thực sự là phúc khí tu luyện tám đời mới có."
"Ha ha ha, đâu có, đâu có!"
"Ông nội!"
Lạc Tương Tư nhìn thấy nụ cười đắc ý quên mình của ông nội, mặt đỏ rần, nhất là Trần Khuynh Địch lại còn hùa theo cùng một chỗ với ông nội, thổi phồng bản thân nàng đến mức ở trên đời có một không hai, làm gì có một chút bộ dáng Trấn Cương Sứ nào.
Bất quá vẫn thật sự không nghĩ tới, Trần Khuynh Địch hẳn là vô cùng cao ngạo trong ấn tượng, thế mà lại ở loại địa phương này vui sướng trò chuyện cùng với ông nội không biết đã về hưu bao nhiêu năm kia, nhìn bộ dáng mặt mũi tràn đầy bốn chữ "hận gặp nhau trễ" này, nếu như mà có một bầu rượu nói không chừng đã sớm uống hết. Nhìn hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ, Lạc Tương Tư đi đến phòng bếp lấy ra một bầu rượu.
"Ông nội! Trấn Cương Sứ đại nhân thế nhưng là rất bận rộn, cũng đừng nên làm chậm trễ thời gian của hắn a." Chính Lạc Tương Tư cũng không phát giác ra được, trên mặt của nàng lúc này đang treo một nụ cười.
Cứ như vậy trọn vẹn qua nửa canh giờ, Lạc Tương Tư trò chuyện với ông nội một hồi lâu về việc nhà, sau khi lưu lại một chút tiền tài lại phân phó một đống lớn việc nhỏ, lúc này mới đi ra khỏi gia môn cùng với Trần Khuynh Địch.
"Ông nội, chúng ta đi đây?"
"Cháu gái, cháu gái, cháu chờ một chút, tới đây.. Xin lỗi a Trấn Cương Sứ đại nhân, chúng ta có một chút việc riêng."
"À, không có việc gì, không có việc gì, ta sẽ chờ hai ông cháu ở ngoài cửa." Trần Khuynh Địch gật đầu thân thiện một cái, người cùng một nhà, sẽ luôn có một chút việc tư muốn nhắn nhủ, cho nên hắn rất nhanh liền đi ra phía trước cửa phòng, còn đặc biệt phong bế thính giác, nếu không thì lấy tu vi của hắn, cho dù không quan tâm, cuộc nói chuyện giữa Lạc lão đầu cùng với Lạc Tương Tư chỉ sợ vẫn sẽ bị hắn nghe được như cũ.
Mà thẳng đến sau khi thân ảnh của Trần Khuynh Địch biến mất, Lạc lão đầu mới dùng vẻ mặt thành thật kéo Lạc Tương Tư qua.
"Ông nội, sao thế? Còn có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên là có chuyện!" Lạc lão đầu lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Con nhóc không có một chút nhãn lực độc đáo nào, mau nói, cháu và Trấn Cương Sứ đại nhân đến tột cùng có quan hệ gì?"
"Quan hệ gì cơ? !" Giọng nói mất tự nhiên của Lạc Tương Tư kéo lên cao: "Không có một chút quan hệ nào!"
"Nói bậy bạ!" Lạc lão đầu hung hăng gõ gõ đầu của Lạc Tương Tư: "Con nhóc này, còn dám nói dối với ông nội? Nếu như không có quan hệ, đường đường một vị Trấn Cương Sứ đại nhân, làm sao sẽ có thể chuyên môn bồi tiếp một tên lính quèn như cháu đến thăm người nhà? Hơn nữa lại còn có tính tình tốt như vậy, ông nội đã từng gặp qua mấy vị Trấn Cương Sứ, cho tới bây giờ còn chưa thấy ai như hắn!"
"Cái này, cái này làm sao mà cháu biết được.." Lạc Tương Tư có một chút chột dạ nói ra, trong nội tâm cũng không nhịn được có một chút hoài nghi, chẳng lẽ tên Trần Khuynh Địch kia thực sự..
"Hừ! Nhìn cháu xem!" Lạc lão đầu lại là hừ lạnh một tiếng: "Ta nói kinh nghiệm giang hồ của cháu không đủ a, ông nội cho dù mắt hơi mờ cũng có thể nhìn ra được sự tình, vậy mà cháu lại không phát hiện ra! Ông nội nói cho cháu biết a, ông có cảm nhận rất không tệ đối với vị Trấn Cương Sứ đại nhân này, nếu như cháu chưa có người trong lòng mà nói, ngược lại là có thể kết giao một lần..."
"Bất quá biết người biết mặt không biết lòng! Cháu cũng tuyệt đối đừng rơi vào lưới tình quá sâu, nhất định phải luôn tỉnh táo mới được.."
"Ông nội!" Lạc Tương Tư càng nghe càng là đỏ mặt, tràn đầy xấu hổ nói: "Ta và Trấn Cương Sứ đại nhân thực sự không có quan hệ gì! Hơn nữa ông cũng không biết rõ hắn là ai...
"Bớt nói nhảm! Ông nội hỏi cháu, hai đứa đã làm qua cái gì hay chưa?"
"Làm cái gì?"
"Chính là hôn môi a, nắm tay a, ôm..."
Lạc lão đầu sững sờ, nhìn Lạc Tương Tư lộ ra vẻ mặt lúng túng, sau nửa ngày mới phản ứng lại: "Trời đất! Các ngươi thế mà đã thực sự làm qua cái gì? ! Nắm tay? Ôm? Hôn môi?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận