Phản Diện Siêu Cấp

Chương 146: Nghĩ cũng đừng nghĩ

 
 
 
"Đại ca ca đi sớm về sớm!"
"Chúc sư huynh cùng với Tương Tư tỷ thuận buồm xuôi gió, nhớ về sớm một chút, thuận tiện mang về một ít thức ăn ngon a, mấy ngày nay đều phải ăn lương khô, sắp chán rồi."
"? ??" Biểu lộ của Lạc Tương Tư vào ngay lúc đó chính là phát mộng.
"Chuyện này, Trấn Cương Sứ đại nhân chính là muốn đi cùng ta ra bên ngoài? Chuyện này có thể sao?"
Lạc Tương Tư chỉnh là hỏi Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm một câu như thế, ở bên trong suy nghĩ của nàng, nàng nói như thế nào cũng là một vị mỹ nữ, hơn nữa Trần Khuynh Địch dường như còn có ý tứ truy cầu nàng, loại sự tình này làm sao có thể xảy ra.. Nói tóm lại, vô luận là Dương Xuân hay là Trần Tiêm Tiêm, hẳn là cũng sẽ không để cho Trần Khuynh Địch ở cùng một chỗ với nàng mới đúng a!
Không nói đến những cái khác, chí ít là vị Doanh Phượng Tiên đến từ Thuần Dương Cung kia, liền bị Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm liên thủ chống lại. Ở dưới loại tình huống này, vì sao Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm lại buông tha cho nàng?
"Chuyện này không có đạo lý a!"
Đối với câu hỏi của nàng, Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm không hẹn mà cùng nhìn nhau cười một tiếng, nói: "Chúng ta rất tin tưởng Tương Tư tỷ a, ha ha ha."
Lạc Tương Tư: "! !! !
"Ta cư nhiên lại được các nàng tín nhiệm đến như thế a! !!"
Sau khi biết được cái chân tướng này, tâm thần của Lạc Tương Tư lập tức cảm thấy cực kỳ rung động, một loại tình cảm tên là "Cảm động" tuôn ra ở trong lòng, không phụ lòng nàng sau khi phát hiện ra cuộc tình tay ba của các nàng, vẫn luôn nghĩ biện pháp cứu hai nàng ra khỏi ma chưởng, quả nhiên là người tốt sẽ được báo đáp.
"Tốt ! Nếu các người tín nhiệm ta như vậy! Vậy ta cũng sẽ không thể cô phụ sự tín nhiệm của các ngươi! Ta nhất định sẽ chồng trừng Trần Khuynh Địch! Tuyệt đối sẽ không cho hắn bất luận một cơ hội hái hoa ngắt cỏ nào! Ta nhất định sẽ cố gắng!" Ý niệm tới đây, Lạc Tương Tư không khỏi nắm chặt quả đấm.
Ở trong đầu của Lạc Tương Tư lóe lên linh quang, đột nhiên cảm thấy bản thân biết Trần Khuynh Địch rất rõ. Tục ngữ nói, hoa nhà không bằng hương hoa dại, Trần Khuynh Địch sở dĩ tìm cơ hội đi theo nàng, nói không chừng chính là muốn tìm cơ hội hái hoa ngắt cỏ! Lấy tính cách dâm đãng của tên biến thái này, loại chuyện này là sẽ rất có khả năng phát sinh!
"Không sai! Nhất định là như vậy! Nếu đã như vậy, vậy thì mình nhất định phải trông coi hắn!"
Trần Khuynh Địch đang thản nhiên nhìn phong cảnh trong thành nhỏ biên cương bỗng nhiên rùng mình một cái, vô thức quay đầu lại."
"Hở! Tại sao Lạc Tương Tư lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn mình, mình đã làm gì sai sao? "
"Này.. Lạc sư muội?"
"Nhìn kỹ ngươi!"
Đương nhiên, Lạc Tương Tư cũng sẽ không nói ra một câu như vậy, đây là do Trần Khuynh Địch tự suy diễn ra từ trong ánh mắt đáng sợ của nàng, nên sao đây, loại ánh mắt này giống như là ánh mắt của một oán phụ trốn ở trong tủ treo quần áo chuẩn bị nhìn lén lão công có thể vụng trộm cùng với người làm trong nhà hay không, Trần Khuynh Địch cảm thấy cái ví dụ này quả thực là quá vớ vẩn.
"Lạc sư muội? Ta đã làm sai gì sao?"
"Không có a, đúng rồi Trấn Cương Sứ đại nhân, lần này ngài đi ra ngoài cùng với ta, có phải là có mục đích gì hay không?"
"Chẳng lẽ kế hoạch thừa cơ hội trốn ra ngoài thư giãn một chút của ta đã bị phát hiện? !" Trần Khuynh Địch nghĩ thầm.
"Hừ" Lạc Tương Tư hừ lạnh một tiếng, quả nhiên! Kế hoạch lén chạy ra ngoài hái hoa ngắt cỏ của tên gia hoả đã bị ta phát hiện!
Trần Khuynh Địch nhếch miệng, ra vẻ bình tĩnh nói ra: "Không, không có a, ta thực sự là muốn quan tâm đến người nhà của muội a, tuyệt đối không có bất luận ý tứ gì khác."
"Ồ? Thật sao?"
"Đương nhiên!"
Thấy Lạc Tương Tư vẫn lộ ra vẻ mặt không tin, Trần Khuynh Địch lập tức có một chút hoảng, cứ tiếp tục như vậy là không được, phải nghĩ biện pháp bịt miệng của nàng, không để cho nàng sau khi trở về nói lung tung khắp nơi mới được, nếu không không phải là sẽ cô phụ hảo ý của đoàn nữ bộc còn có đội thân vệ hay sao.
"Được rồi, như vậy, Lạc sư muội, muội có thích đồ vật gì hay không? Sư huynh sẽ mua cho muội, như thế nào?"
"Hử?" Thần sắc của Lạc Tương Tư cứng lại, cái tên biến thái này, lại muốn hối lộ ta! Để cho ta làm như không thấy đối với hành vi trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn hay sao?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
"Cái gì ta cũng đều không cần!"
"Đừng nói như vậy chớ, đúng rồi, muội hẳn là còn chưa có một kiện binh khí tiện tay a, vật này vừa vặn không có tác dụng đối với ta, tặng cho muội."
Trong lòng của Trần Khuynh Địch hơi động, lấy từ bên trong túi trữ vật ra một cái vòng đeo tay đỏ thẫm, nói: "Đây là một kiện Thần Binh Trung Phẩm, Liệt Dương Thanh Diễm Độc, dùng chân khí kích hoạt hẳn là có thể bộc phát ra lực phá hoại Luyện Khí Hóa Thần đỉnh phong, trước đó muội cũng đã giúp ta rất nhiều, coi như là một lời cảm ơn của ta."
Hơn nữa trước kia cũng đã phát sinh qua rất nhiều hiểu lầm cùng với chuyện ngoài ý muốn, nói tóm lại, đây quả thật là tấm lòng của Trần Khuynh Địch.
"À…"
Nhìn chiếc vòng tay đỏ thẫm ở trong tay của Trần Khuynh Địch, trên mặt của Lạc Tương Tư lộ ra mấy phần ngượng nghịu.
Đây chính là vòng tay, không phải là đao cũng không phải là kiếm, mà là vòng tay, là đồ trang sức.. Nếu như mình làm ngơ mà nói.. Không đúng không đúng không đúng, đây chính là viên đạn bọc đường của Trần Khuynh Địch a! Chính là muốn mình làm như không thấy đối với hành vi hái hoa ngắt cỏ của hắn, mình tuyệt đối không thể nhận lấy...
Thế nhưng đây chính là vòng tay nha!
Đúng rồi!
"Mình có thể ăn hết vỏ bọc đường, nhưng lại ném viên đạn đi a!" Hai mắt của Lạc Tương Tư sáng lên, chậm rãi đưa tay về phía Liệt Dương Độc, nghĩ thầm: "Đây cũng là do không có biện pháp, mình đành phải bất đắc dĩ nhận lấy..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ a!" Đột nhiên, có một bàn tay già nua tách Lạc Tương Tư cùng với Trần Khuynh Địch rời ra, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
Trần Khuynh Địch cũng cảm thấy kinh ngạc, chỉ thấy đó là một lão già mặc áo vải có khuôn mặt già nua, râu tóc đang dựng lên hung tợn nhìn hắn chằm chằm, phảng phất như là thấy được địch nhân vậy.
"Ta sẽ không giao Tương Tư cho một tên tiểu bạch kiểm(*) như ngươi a! !! !!"
(*) Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền.
Trần Khuynh Địch: "? ??"
---
Tâm tình của Lạc lão đầu vào sáng nay cực kỳ tốt.
"Cháu gái của ta đã có tiền đồ, làm rạng rỡ tổ tông, trở nên nổi bật rồi nha."
Phải biết rằng vào lúc cháu gái của lão đưa lão rời khỏi Thành Thanh Đế, trong lòng của lão tràn đầy nghi hoặc, cảm thấy mình đang ở trong nhà thật tốt, tại sao cháu gái lại muốn lão dọn nhà đi đến hậu phương? Nếu như không phải cháu gái tha thiết cầu khẩn, lão nhất định sẽ không đi.
Kết quả là vừa mới đi đến hậu phương không bao lâu, Lạc lão đầu liền biết được tin tức ở Nam Cương Đạo bộc phát đại chiến, Thành Thanh Đế đứng mũi chịu sào, bị vô số Man tộc vây thành.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận