Phản Diện Siêu Cấp

Chương 308: Ta không phải là kẻ ngớ ngẩn

 
 
 
"Người của Thuần Dương Cung thế mà lại nhúng tay vào nửa đường, sắc mặt của Đệ nhất Chiến tướng trở nên khó coi, ngược lại không phải là sợ bốn nữ Dương Xuân, mà thân phận của đối phương thật sự là quá mức đặc thù, bây giờ Thuần Dương Cung có thanh thế cực lớn, vị Thái Hoa Tiên Nhân kia càng là uy thế vô song, nếu như xuất thủ đối với người Thuần Dương Cung vào thời điểm này, chỉ sợ đến lúc đó Tam Anh Hội cũng sống không tốt.
"Hội chủ, người Thuần Dương Cung giống như là đã liên hợp cùng với Tiêu gia, phải làm sao bây giờ?" Thôi động lệnh bài truyền tin, Đệ nhất Chiến tướng trực tiếp dò hỏi Minh Vô Nhai.
Mà ở bên trong sơn trang Phong Tuyết, sau khi tra tấn Tiêu Nguyên Thần sống không bằng chết một lần nữa, Minh Vô Nhai cũng lấy lệnh bài truyền tin ra.
"Thuần Dương Cung? Là do người Tiêu gia mang tới sao? Nhưng mà bọn họ…ồ." Minh Vô Nhai đến cùng cũng không phải là người bình thường, chỉ hơi suy tư, liền hiểu rõ ra, nhìn về phía Tiêu Nguyên Thần đã hôn mê ở chính giữa tế đàn, nhếch miệng nói: "Xem ra ta vẫn đã xem thường ngươi, Tiêu Nguyên Thần, là do ngươi truyền tin tức ra ngoài sao? Trách không được lại ngoan cường như vậy, xem ra là vẫn ôm hi vọng may mắn a."
Minh Vô Nhai xoay người, sau đó nói về phía lệnh bài truyền tin: "Hai người các ngươi cứ xuất thủ đi, nếu như có thể áp chế người Thuần Dương Cung cùng với người Tiêu gia, thì cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà áp dụng, nhưng nếu như không áp chế được, hoặc là phải cần thêm thời gian, vậy thì hãy mang người trở về, ta không muốn bị tổn thất."
Nói đến đây, ngữ khí của Minh Vô Nhai cũng êm ái hơn mấy phần: "Ta không hy vọng các huynh đệ trong Tam Anh Hội tổn thất quá nhiều."
Thấy Minh Vô Nhai nói như thế, trong lòng của Đệ nhất Chiến tướng cảm thấy ấm áp, sau đó thề thốt mà nói: "Vâng!"
Thu hồi lệnh bài truyền tin, Đệ nhất Chiến tướng nhìn về phía Tiêu Lâm Thân cùng với bốn nữ Dương Xuân cách đó không xa lần thứ hai, sau đó hướng về phía Đệ nhị Chiến tướng gật đầu một cái.
"Người Thuần Dương Cung, các ngươi muốn ngăn cản Tam Anh Hội chúng ta thay trời hành đạo, giúp đỡ võ lâm chính nghĩa hay sao?"
"Đánh rắm." Tiêu Lâm Thân còn chưa mở miệng, Dương Xuân đã là người đầu tiên mắng to: "Giúp đỡ chính nghĩa cái rắm, Tiêu gia đã nói cho chúng ta biết bí mật của Hội chủ các ngươi, tổ chức tế tự Tà Thần, sát hại hơn vạn võ giả Ung Châu Đạo, thực sự cho rằng không có ai biết hành động của các ngươi hay sao?"
Sau khi nghe được lời nói của Dương Xuân, sắc mặt của Đệ nhất Chiến tướng chính là trầm xuống, sự tình mà Tiêu gia biết được còn nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn. Bất quá...vậy thì như thế nào? Chuyện cho tới bây giờ, Hội chủ đã ở vào thời khắc đột phá mấu chốt, chỉ cần có thể mang toàn bộ người Tiêu gia về, xem như là tế phẩm đưa lên, đến lúc đó Hội chủ nhà mình liền có thể đột phá Võ Đạo Tông Sư, trở thành cường giả siêu cấp cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan, khi đó thế lực Tam Anh Hội cũng sẽ phóng đại theo.
Việc quan hệ tới kế hoạch trăm năm của Tam Anh Hội, tuyệt đối không thể sai sót.
Đệ nhất chiến tướng quát khẽ một tiếng, trực tiếp tung người vọt tới bốn nữ Dương Xuân còn có Tiêu Lâm Thân, Đệ nhị Chiến tướng thì đi theo sát ở phía sau, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là ở trong một thời gian ngắn nhất trấn áp chiến lực cao cấp của Tiêu gia cùng với Thuần Dương Cung, sau đó lại nhờ vào đó hủy diệt toàn bộ Tiêu gia!
Về phần Thuần Dương Cung, nếu như ngay cả Hội chủ cũng đều đã lên tiếng, chỉ cần bọn hắn không làm thương tổn bốn nữ tử cầm đầu, còn đám võ giả Hậu Thiên kia, giết cũng chẳng sao! Đến lúc đó Hội chủ đột phá, coi như là Thuần Dương Cung, cũng không có khả năng chỉ vì mấy tên võ giả Hậu Thiên liền trở mặt cùng với Tam Anh Hội!
Ý nghĩ của Đệ nhất Chiến tướng cùng với Đệ nhị Chiến tướng là rất tốt, nhưng chỉ có một điểm duy nhất bọn hắn không để ý là, đối thủ của bọn hắn cũng không có yếu ớt như vậy.
"Cản bọn họ lại!" Tiêu Lâm Thân gầm lên một tiếng, tay trái nắm lại như thương, tay trái chập chỉ thành kiếm, đồng thời đánh ra thương ý và kiếm ý, trực tiếp nghênh đón Đệ nhất Chiến tướng, mà ở một bên khác, bốn nữ Dương Xuân thì hiển lộ thần thông, bao vây Đệ nhị Chiến tướng, ở khu vực mà song phương kịch chiến, thiên địa nguyên khí cũng đều bạo động.
"Không cần nương tay! Chúng tướng nghe lệnh, giết!"
"Đệ tử Tiêu gia! Nghênh chiến!"
Ở một bên khác, 10 vị chiến tướng cảnh giới Luyện Thần Phản Hư của Tam Anh Hội còn dư lại bước ra một bước, mà Tiêu gia thì có bốn vị trưởng lão và đệ tử cảnh giới Luyện Thần Phản Hư đi ra, trực tiếp thúc giục trận pháp trong phủ Tiêu gia, trong lúc nhất thời trận pháp phát tán ra uy thế trùng thiên, thế mà quả thực là có thể cuốn lấy 10 vị chiến tướng Tam Anh Hội.
Võ giả Hậu Thiên tầng dưới chót còn chưa động thủ, chiến lực cao cấp của song phương đã đánh thành một đoàn.
Toàn thân của Tiêu Lâm Thân tràn ngập huyết khí, huyết khí dùng ma công thu nạp từ trước cho tới nay được hắn bạo phát ra toàn bộ vào thời khắc này, hóa thành từng đạo từng đạo huyết quang dung nhập vào trong cơ thể của hắn, mà theo huyết quang dung nhập, thân thể của hắn cũng đang không ngừng biến hóa, nếp nhăn dần dần giảm bớt, vết ban của người già dần dần rút đi, lưng còng xuống cũng dần dần thẳng tắp. Không qua chốc lát, Tiêu Lâm Thân liền rũ bỏ tư thái lão nhân, thay vào đó, thì là một vị trung niên nam tử khí tức ngất trời, uy vũ bất phàm! Đây chính là thời điểm đỉnh phong nhất của Tiêu Lâm Thân!
"Phóng ngựa tới đây!"
Thương ý, kiếm ý, đao ý, ba loại ý cảnh không ngừng lưu chuyển ở chung quanh Tiêu Lâm Thân, thôi động cương khí Hợp Đạo Tôn Giả đến cực hạn, chém giết cùng một chỗ với Đệ nhất Chiến tướng, thế mà lại mạnh mẽ đánh ngang tay.
Mà ở một bên khác, Dương Xuân đã sớm rút ra Hổ Phách Đao, bổ ra từng đao giống như tia chớp, tốc độ cực nhanh, vả lại yêu khí trên đao còn nặng như núi, hết sức trầm trọng, còn mỗi một quyền của Trần Tiêm Tiêm thì đều mang theo phật quang ngập trời, có thanh âm Thiên Long gào thét, một đôi Âm Dương Nhãn của Doanh Phượng Tiên thì sắc bén như mũi tên, không ngừng đánh thẳng vào não hải của Đệ nhị Chiến tướng.
Lạc Tương Tư thì ngược lại, nàng vẫn chưa xuất thủ, chỉ là không ngừng hội tụ yêu khí, dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào Đệ nhị Chiến tướng, nhưng cảm giác nguy cơ mà nàng gây ra cho Đệ nhị Chiến tướng lại là lớn nhất, cũng bởi vì sự tồn tại của nàng, Đệ nhị Chiến tướng mới thủy chung không dám bộc phát toàn lực, để tránh bị Lạc Tương Tư tìm ra sơ hở.
Mà ở trong thời điểm song phương đang kịch chiến, tại sơn trang Phong Tuyết.
"Phù! Cuối cùng cũng đã tới!" Trần Khuynh Địch nhìn ngọn núi tuyết trước mặt, còn có sơn trang như ẩn như hiện trong gió tuyết, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Tin tưởng vào lúc này, nhất định sẽ có người cảm thấy Trần Khuynh Địch ta sẽ trực tiếp ngốc nghếch xông vào trong sơn trang a? Ha ha! Đừng ngây thơ! Trần Khuynh Địch ta là loại ngớ ngẩn kia sao?
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận