Phản Diện Siêu Cấp

Chương 814: Con tin

 
 
 
Bị Dương Xuân liên tục bổ nhiều đao như vậy, Cùng Kỳ mặc dù vẫn hung ác như cũ, nhưng ở trong nội tâm lại kêu khổ không ngừng, cuối cùng cũng không thể không lấy ra át chủ bài lớn nhất của mình: "Dừng tay cho ta!"
"Nhân tộc! Ở trong tay của ta còn có mấy trăm đồng tộc của ngươi, bị ta giam giữ ở một địa phương bí mật, nếu như ngươi lại bức bách ta, ta sẽ giết toàn bộ bọn hắn!"
"Con tin?"
Cùng Kỳ vừa dứt lời, đại đao bốn trăm mét nguyên bản đã được Dương Xuân giơ cao lên nhất thời dừng lại, không tiếp tục bổ xuống.
"Không sai!" Cùng Kỳ thấy chiêu này thực sự hữu ích, vội vàng tiếp tục hét lớn: "Đây là tù binh Nhân tộc mà tộc ta tiến công Hoài Nam Đạo bắt được trước đó, toàn bộ đều bị ta giam giữ ở một địa phương bí mật, nếu như ngươi lại khiến cho ta khó xử, ta sẽ lập tức dẫn nổ trận pháp, khiến cho toàn bộ đám Nhân tộc kia chết không toàn thây!"
Nói thật, sự uy hiếp của Cùng Kỳ cũng không lớn.
Bởi vì một chiêu này đặt ở niên đại Thượng Cổ thế nhưng là cho dù một chút tác dụng cũng không có, những cường giả Nhân tộc làm sao sẽ để ý đến một đám sâu kiến, nhất là đến Võ Đạo Tông Sư, sau khi đạt đến cảnh giới siêu phàm chân chính, trừ dòng dõi và tộc nhân của mình, sẽ có rất ít người có thể khiến cho bọn hắn để ý.
Nhưng dù sao thì thời thế cũng đã thay đổi.
Huống hồ lúc này Cùng Kỳ cũng không có thẻ đánh bạc gì, tự nhiên chỉ có thể coi ngựa chết là ngựa sống, mặc kệ mọi việc trước tiên cứ uy hiếp một phen lại nói, vào giờ khắc này ở trong lòng của Cùng Kỳ rất cảm ơn tên Cửu Anh đã mất tích kia, còn may là tên kia không biết bắt được một nhóm Nhân tộc từ nơi nào.
Nhắc tới cũng rất trùng hợp, lúc trước sau khi Cửu Anh đi một chuyến tới Trung Nguyên, liền mang về một nhóm lớn Nhân tộc, Cùng Kỳ vốn dĩ cho rằng đây là khẩu phần lương thực mà Cửu Anh mang tới, còn muốn tới đòi một chút để ăn, kết quả không ngờ được Cửu Anh rất keo kiệt, căn bản là không nể mặt mũi, còn mang theo cả đám Nhân tộc kia đi đến đây.
Mà sau khi Cửu Anh mất tích một cách bí ẩn, Cùng Kỳ tự nhiên là không khách khí một chút nào liền chiếm đoạt đám Nhân Tộc kia, vốn dĩ chờ đến sau khi công phá Hoài Nam Đạo, sẽ dùng đám Nhân tộc này làm món ăn chính trong tiệc mừng, không ngờ được tình huống lại chuyển tiếp đột ngột, đám khẩu phần lương thực này trái lại đã biến thành cọng cỏ cứu mạng.
"Ở nơi nào?"
Dương Xuân kịp thời dừng tay, nhìn Cùng Kỳ, ở trong ánh mắt có một chút lạnh, mà Cùng Kỳ thì rất kiên trì, không có một chút ý tứ chịu thua nào, dù sao thì nếu biết con tin là hữu ích, hắn nguyên bản ở thế bất lợi tự nhiên là có thể lật lại, tự nhiên là muốn thừa dịp này trở nên kiên cường hơn.
"Trước tiên ngươi hãy dừng tay!"
"Đám con tin kia đã bị ta giấu đi rồi! Nếu ngươi xuất thủ là vì đám con tin kia, ta cũng có thể ước định cùng với ngươi, nếu như ngươi không dây dưa với ta nữa, ta cũng sẽ có thể bảo đám thủ hạ Yêu tộc rời đi, không còn tiến công Hoài Thủy Thành, sau khi chúng ta an toàn, lại nói ra vị trí của đám con tin cho ngươi."
"Ồ?" Dương Xuân nhíu lông mày lại, đại đao bốn trăm mét ở trong tay lại rục rịch ngóc đầu dậy lần thứ hai: "Ai biết được lời ngươi nói là thật hay giả, nói không chừng con tin mà ngươi nói chính là để đánh lừa ta..."
"Tuyệt đối không phải!"
Cùng Kỳ trở nên khẩn trương, hắn sở dĩ e sợ, tuyệt đối không phải là bởi vì không đánh lại Dương Xuân, mặt khác cũng là bởi vì ở nơi đây trừ hắn ra, còn có những Yêu tộc khác, mặc dù không bằng hắn, nhưng cũng đều là những hạt giống còn sót lại của Yêu tộc, hắn có nghĩa vụ đưa bọn hắn trở về an toàn, bằng không mà nói...hắn tuyệt đối sẽ bị những Yêu Vương ở Huyền Vũ Đảo kia lột da rút gân!
Bằng không thì Cùng Kỳ cũng đã sớm chạy trối chết, coi như không đánh lại, cũng sẽ không nhận sợ Dương Xuân.
"Nếu ta đã nói, như vậy tuyệt đối là nói thật, nếu như ngươi động thủ một lần nữa, tác động đến đám Yêu tộc dưới quyền của ta, ta sẽ thật sự dẫn nổ trận pháp!"
Thần sắc của Dương Xuân trở nên bất định, nói thật nếu cứ để Cùng Kỳ rời đi như vậy, nàng thực sự có một chút không cam tâm, sư huynh ở bên kia đang liều mạng vì nàng, ở phía nàng thế mà ngay cả một tên Yêu tộc cũng đều không bắt được, nếu như chuyện này bị các nàng Tiêm Tiêm tỷ biết được, như vậy coi như nàng sẽ không còn mặt mũi.
"Nhưng nếu như bỏ qua con tin..."
Không biết vì sao, ở trong lòng của Dương Xuân cảm thấy vô cùng bất an.
Mà ở phía đối diện, ở trong lòng của Cùng Kỳ cũng rất khẩn trương, vừa điên cuồng truyền âm cho đám Yêu tộc dưới quyền, bảo bọn hắn thúc đẩy hung thú bùng nổ tiến công Hoài Nam Đạo, đồng thời bảo Yêu tộc xen lẫn trong hung thú mau chóng chạy trốn, lúc này liều chính là thời gian, nếu như hắn có thể kéo dài đầy đủ thời gian, làm sao sẽ còn sợ Dương Xuân.
Không đánh lại thì vẫn có thể chạy cơ mà?
Ngay vào thời điểm song phương đang giằng co với nhau, Lý Hoa Anh tỉnh lại.
"Hít hà!" Xoa xoa cái đầu sưng phồng của mình, Lý Hoa Anh hít vào một hơi thật sâu, có vẻ hơi đau đầu, lần bị thổi bay kia thật sự đã khiến cho hắn có một chút không chịu đựng nổi, không chỉ có phần đầu, ngay cả gân cốt trên toàn thân cao thấp đều đang đau nhức, phảng phất như bị tảng đá nặng nề đập vào vậy.
Phải biết rằng hắn nói như thế nào cũng là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong! Đặt ở Hoài Thủy Thành cũng là một vị tiểu đội trưởng vinh quang! Thế mà lại bị dư ba chiến đấu đánh cho biến thành dạng này, thậm chí là nếu không có vận khí tốt, hắn đã trực tiếp bị dư ba giết chết, có thể thấy được cuộc chiến đấu giữa song phương rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ…
"Đó sẽ không phải là Hợp Đạo Tôn Giả đó chứ?"
Lý Hoa Anh cũng đã được nghe nói, nghe nói là võ giả Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong - Hợp Đạo Tôn Giả có thể sử dụng lực lượng thiên địa, mọi cử động đều có sức mạnh vô hạn.
Bây giờ xem ra quả nhiên danh bất hư truyền a! Chỉ là...
"Nơi này là nơi nào?"
Lý Hoa Anh trừng mắt nhìn, ở nơi này chỉ có một màu đen, hoàn toàn không có ánh sáng, Lý Hoa Anh chợt vận chuyển một tia cương khí, hóa thành một sợi quang mang lộ ra từ đầu ngón tay.
"Là ai? !"
Quang mang vừa ra, ở sâu trong bóng tối lập tức truyền ra một tiếng quát lạnh, kém chút nữa đã hù chết Lý Hoa Anh, nếu như không phải nghe ra tiếng quát này dường như là một lão nhân mà nói, Lý Hoa Anh nói không chừng đã trực tiếp chạy trốn bán sống bán chết, mà lúc này, hắn cắn răng, phát ra âm thanh run rẩy hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ồ?"
Câu hỏi của Lý Hoa Anh hiển nhiên đã làm cho đối phương kinh ngạc, chỉ chốc lát sau, thanh âm hơi có vẻ già nua kia mới vang lên lần thứ hai, mang theo vài phần hưng phấn đè nén: "Ngươi là người! ?"
Lý Hoa Anh: "? ??"
Nói nhảm, ngươi mới không phải là người! ?
"Đúng thế!"
Ai ngờ lời này vừa ra, ở trong bóng tối lập tức vang lên nguyên một mảnh tiếng kinh hô, hơn nữa giống như lão nhân, đều không ngoại lệ, toàn bộ đều mang theo sự kinh hỉ cùng với hưng phấn.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận