Phản Diện Siêu Cấp

Chương 590: Không biết sống chết

 
 
 
"Ta từ Mặc Môn bên kia cũng đã biết qua, đại nhân là Thái Thượng trưởng lão của Thuần Dương Cung, có thực lực và tu vi rất mạnh mẽ, xin hãy cứu chúng ta!"
Thành chủ Trấn Hải Quan, đặt ở Đại Càn cũng được coi là quan viên một phương, nhưng bây giờ thì gần như muốn quỳ gối ở trước mặt của Long Thiên Tứ, khẩn cầu Long Thiên Tứ xuất thủ, không yêu cầu đánh lui quân địch Đông Hải, chỉ cầu Long Thiên Tứ làm chiến lực cao cấp, khiến cho Trấn Hải Quan không đến mức bị đối phương đánh tan một cách dễ dàng.
Bộ dáng hèn mọn như thế, khiến cho người ta nhìn cũng đều có một chút đau buồn trong lòng.
Đối mặt với sự khẩn cầu của thành chủ Trấn Hải Quan, Long Thiên Tứ mặt không đổi sắc, nói: "Mặc Môn bên kia nói thế nào?"
"Ách." Sắc mặt của thành chủ Trấn Hải Quan trở nên trì trệ, bên trên khuôn mặt chữ quốc nhất thời lộ ra mấy phần lửa giận cơ hồ khó có thể đè nén, bất quá rất nhanh liền khôi phục lại sự tỉnh táo, nói: "Mặc Môn dự định không nhúng tay."
"Vậy sao?" Long Thiên Tứ sờ lên chòm râu của mình, trong ánh mắt nhìn thành chủ Trấn Hải Quan lộ ra vẻ rất vô tình, phảng phất như hoàn toàn không đặt mấy ngàn vạn dân chúng Đông Lai Đạo để vào mắt: "Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng lão phu sẽ xuất thủ tương trợ? Nói thật, coi như Đông Lai Đạo rơi vào tay giặc, những kẻ man di kia cũng sẽ không dám làm gì người của Thuần Dương Cung chúng ta."
"Cái này..."
Sắc mặt của thành chủ Trấn Hải Quan trở nên cứng ngắc, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe được loại lời này, trên thực tế trước đó Mặc Môn chính là trả lời hắn như vậy, mà những tông phái cùng với thế gia khác, những thế lực nhỏ yếu thì coi như là phối hợp, thế nhưng mấy thế lực lớn có Võ Đạo Tông Sư trấn giữ, thì lại lộ ra thái độ chuyện này không có liên quan đến mình, hoàn toàn không có ý tứ giúp một tay. Mà lý do bọn họ nói là giống như đúc với Long Thiên Tứ.
Dù sao thì Đông Hải xâm lấn, cũng sẽ không có khả năng giết từ đầu đến đuôi, mục đích căn bản của bọn hắn vẫn là cướp đoạt tài nguyên cùng với chiếm cứ thổ địa, mà đối với những thế lực lớn kia mà nói, đơn giản chính là chủ nhân đất đai từ Đại Càn đổi thành Đông Hải mà thôi, không có gì lớn, chỉ cần Đông Hải không gây ra bạo loạn quy mô lớn, thì sẽ không có khả năng gây rắc rối cho các thế lực có Võ Đạo Tông Sư trấn giữ, đây cũng là một loại ăn ý ngầm.
Trước kia vào thời điểm bốn đại Biên Hoang xâm lấn, cũng không phải là không có thời điểm thành công ngắn ngủi, nhưng ở trong lúc đó, bốn đại Biên Hoang cũng rất lịch sự đối với những tông phái cùng với thế gia tự do ở bên ngoài Đại Càn này, dù sao thì một cái Đại Càn cũng đã đủ cho bọn hắn rồi, không thể tạo ra những kẻ thù khác.
Cũng chính vì như thế...những tông phái cùng với thế gia này căn bản chính là được một tấc lại muốn tiến một thước!
Ý niệm tới đây, thành chủ Trấn Hải Quan cắn răng, đành phải ngẩng đầu nói: "Nếu đại nhân không nguyện ý trợ giúp, vậy thì tại hạ đã quấy rầy rồi..."
"Chậm đã."
"Hả?"
Long Thiên Tứ chậm rãi đứng dậy, sắc mặt vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ, hoàn toàn không đặt thành chủ Trấn Hải Quan vào mắt.
"Chưởng giáo tương lai của Thuần Dương Cung chúng ta đang bế quan ở nơi này, chuyện này quan hệ đến sự phát triển trong tương lai của Thuần Dương Cung chúng ta, có quan hệ trọng đại, chỉ là mấy tên thổ dân Đông Hải, cũng dám đến quấy rầy..."
"Quả thực là không biết sống chết!"
"Bản tọa không có hứng thú đối với cái gọi là sinh tử tồn vong của dân chúng Đông Lai Đạo, nhưng vì để tránh để cho Khuynh Địch bị người khác quấy rầy, liền bất đắc dĩ giúp ngươi ngăn cản một lần."
Thành chủ Trấn Hải Quan sau khi kinh ngạc một hồi, cuối cùng mới kịp phản ứng, trở nên rất vui mừng!
"Đa ta đại nhân!"
Ở trên bờ biển Đông Hải, dây xích sắt nối liền các chiến hạm với nhau, hạm đội Ngạo Lai Quốc trực tiếp va chạm vào đường bờ biển, đụng vỡ nát quân cảng Đông Hải trước kia, Thiên Công Hào to lớn càng là dừng sát ở bên bờ.
Quốc chủ Ngạo Lai Quốc Tề Khôn cầm Bàn Long Côn trong tay, không bay lên, mà là cứ như vậy đi từng bước một lên trên đại địa Trung Nguyên, hít thở giống như say mê, hai tay càng là giơ về phía trước nắm lại, phảng phất như muốn giữ hết mọi thứ ở phía trước trong lòng bàn tay, ở trong hai mắt càng là tràn ngập dã tâm.
"Rốt cục, rốt cục cũng đi đến được một bước này! Từ hôm nay trở đi, Đông Hải sẽ chính thức xâm lấn Trung Nguyên! Kế hoạch của ta, mưu lược bá nghiệp vĩ đại rốt cuộc cũng đã đi vào quỹ đạo chính thức!"
Thân làm chủ nhân một nước, cái Tề Khôn tu luyện tự nhiên là hoàng đạo, chỉ cần có thể khiến cho Ngạo Lai Quốc khai cương khoách thổ, lấy được thắng lợi ở bên trên đối ngoại và chiến tranh, khiến cho dân tâm hội tụ, ngưng tụ khí vận, tu vi của hắn cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, tâm cảnh của hắn cũng sẽ không ngừng tăng lên theo đó, bản thân quốc chủ chính là một con đường luyện tâm.
"Chúc mừng bệ hạ."
"Ừm?"
Thanh âm truyền tới từ bên cạnh khiến cho Tề Khôn nhướng mày, bất quá rất nhanh hắn liền lộ ra một nụ cười xán lạn: "Lưu ái khanh a, không biết tiếp theo ngươi có tính toán gì hay không? Dứt khoát gia nhập vào Ngạo Lai Quốc của ta thì như thế nào?"
"Xin bệ hạ nâng đỡ." Lưu Tân cúi đầu thật sâu, cung kính giống như là đối mặt với Đại Đô Hộ Đông Hải Kim Tam Nguyên ngày xưa vậy.
"Dựa theo kế hoạch lúc trước, chuyện tiếp theo xin mời quốc chủ cứ tự tiện, vô luận là cướp bóc hay đốt giết đều không có bất cứ vấn đề gì, bất quá kỳ hạn chỉ có ba tháng, sau ba tháng, còn mời quốc chủ hãy lui binh, đương nhiên là về sau, nếu như ta làm tới Đại Đô Hộ Đông Hải, tự nhiên mỗi năm sẽ vận chuyển tài nguyên cho quốc chủ."
Tề Khôn nhắm hai mắt lại, nói thật hắn cũng không ưa thích tên gia hỏa hai mặt này lắm.
Nhưng thân làm quốc chủ, không thể chỉ ở gần hiền thần được, có lúc tiểu nhân cũng sẽ có chỗ hữu dụng, mà đối với dã tâm của đối phương, Tề Khôn cũng biết một chút, đối với chuyện này hắn cũng chẳng thèm ngó tới.
Một võ giả Hợp Đạo Tôn Giả thế mà lại có dã tâm lớn như vậy, thật sự không biết là đầu óc có bệnh, hay là đi ra ngoài bị đá rơi trúng đầu. Đương nhiên, có một kẻ ngớ ngẩn phục cho mình, cũng là chuyện tốt. Lúc này thì đối phương vẫn còn chỗ hữu dụng, dù sao thì Thiên Công Hào nhất định cũng phải là quan viên Đại Càn mới có thể tiến hành thao túng.
Bất quá sau này thì sẽ khác.
Lưu Tân sở dĩ dám to gan bán nước như vậy, âm thầm ám hại Kim Tam Nguyên, nguyên nhân xâu xa là do hắn có lòng tin với Đại Càn, hắn tin rằng Đại Càn coi như có tổn thất một lượng lớn tài nguyên, coi như có tổn thất một lượng lớn con dân, đối với triều đình lớn như vậy mà nói là cũng không có gì lớn.
Trung Nguyên lớn như vậy, chỉ là một cái Ngạo Lai Quốc thì có thể làm được gì?
Xuất phát từ nội tâm, Lưu Tân cảm thấy Ngạo Lai Quốc cuối cùng vẫn sẽ thối lui, lúc này hắn mới dám bàn điều kiện với Ngạo Lai Quốc, trên thực tế nếu như đổi thành trước kia mà nói, Tề Khôn thật đúng là sẽ dựa theo điều kiện của hắn mà làm.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận