Phản Diện Siêu Cấp

Chương 928: Ta đầu hàng!

 
 
 
Mắt thấy Hạ Hòe hùng tâm vạn trượng, vào thời điểm sắp nói ra "thử hỏi vương hầu tướng lĩnh chả lẽ không muốn như vậy hay sao?".
Trần Khuynh Địch rốt cục đã không thể nhìn nổi.
Hắn đứng ở trong Phủ Thành Chủ, nhô một cái tay ra, một thân khí huyết khuấy động, chuyển hóa thành lực lượng nguyên thần thuần túy nhất phóng ra ngoài, trong chớp mắt liền bao trùm toàn bộ Cửu Long Thành, cũng rơi vào phía trên Nghiễm Hối Lâu, sau đó đưa bàn tay ra, nặng nề vung ra từ trên xuống dưới.
Ầm ầm! Thiên địa hô ứng! Lực lượng nguyên thần cưỡng ép khuấy động thiên địa nguyên khí, trong lúc nhất thời ở ngay phía trên Nghiễm Hối Lâu, mây đen quay cuồng, sấm sét nổ vang, phảng phất như một cái cái phễu vô hình to lớn, thiên địa nguyên khí trong toàn bộ Cửu Long Thành đều bị rút sạch trong nháy mắt, cuối cùng dung nhập vào trong tầng mây, hóa thành một bàn tay khổng lồ đen nhánh đập xuống một cái!
Ầm! Không có bất kỳ sự trì hoãn nào, Nghiễm Hối Lâu liền sụp đổ.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên đặc biệt xấu hổ, chuyện này giống như là hùng tâm tráng chí của Trần Thắng và Ngô Quảng năm đó, vào thời điểm dự định giương cao ngọn cờ công lý, lật đổ sự thống trị của bạo Tần, Hạng Võ đi ngang qua đột nhiên giết sạch bọn hắn vậy.
Tương phản trước sau là quá lớn.
Tuyệt đại đa số người thậm chí là còn không phản ứng kịp.
Yên tĩnh.
Đám tư binh của tám đại gia tộc ở trong cái chớp nhoáng này chỉ lo nhìn về phía Nghiễm Hối Lâu sụp đổ, sau đó cứ ngây người như vậy trong mấy giây mới xem như giật mình tỉnh lại.
"Gia chủ! ?"
"Đã xảy ra chuyện gì!"
"Sao lại thế này! ?"
Mà ở trong lúc tiếng ồn ào vang lên...
Ầm ầm! Đống đổ nát Nghiễm Hối Lâu nổ tung ầm ầm, Hạ Hòe tóc tai bù xù vọt ra từ đó, bộ dáng ăn mặc tỉ mỉ nguyên bản đã hoàn toàn biến thành bộ dáng ăn mày mặt mày xám xịt, khí tức cả người càng là suy sụp đến cực hạn, khác biệt hoàn toàn so với bộ dáng hăm hở trước đó.
"Là ai?" Hai mắt của Hạ Hòe đỏ như máu, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo vài phần kinh khủng.
Hắn có thể cảm giác được, tu vi của đối phương viễn siêu bản thân!
Đạt đến cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, cảm ứng đối với thiên địa nguyên khí đã không còn tầm thường, viễn siêu võ giả Tiên Thiên và Hậu Thiên, cho nên hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, người ra tay với hắn trước đó rốt cuộc có bao nhiêu cường đại, cơ hồ là trong nháy mắt liền hút khô toàn bộ tất cả thiên địa nguyên khí trong Cửu Long Thành!
Mà loại quy mô này, cho dù mình liều mạng cũng đều khó có khả năng làm được! Đây là cảnh giới cỡ nào! ? Cửu Long Thành làm sao có thể xuất hiện loại võ giả có tu vi cỡ này, hơn nữa còn ra tay với mình, chẳng lẽ là người của Đại Càn?
"Mau đi ra!"
Mà vào giờ khắc này, Trần Khuynh Địch ở trong Phủ Thành Chủ nhếch miệng.
Đi ra? Nói đùa! Ngươi nói đi ra ta liền đi ra, Trần mỗ ta chẳng phải là sẽ rất mất mặt?
Bốp! Hạ Hòe còn chưa nói dứt lời, ở dưới sự thao túng của Trần Khuynh Địch, mây đen do thiên địa nguyên khí hội tụ thành ở giữa không trung diễn hóa ra một bàn tay khổng lồ đánh về phía phương hướng Hạ Hòe lần thứ hai, bất quá lần này, bàn tay khổng lồ đã bị một bóng người ngăn cản lại, không thể xử lý được Hạ Hòe.
Man Vương!
"Ồ?" Trần Khuynh Địch khẽ chau mày, nghĩ thầm: "Đây là...Hỏa Luyện Kim Đan?"
Gần như đồng thời, Hạ Hòe cũng lộ ra nụ cười tự tin.
Quả nhiên! Vào thời khắc mấu chốt Man Vương vẫn đã xuất thủ! Nói như vậy, người xuất thủ hẳn là cường giả Hỏa Luyện Kim Đan, mà một vị cường giả có tu vi kinh thiên động địa thế mà lại xuất hiện ở Tuần Châu Đạo, tất nhiên là do kiêng kị mình, như thế mà nói, thân phận của người thần bí kia sẽ không phải là...
Hai mắt của Hạ Hòe sáng lên! Hắn cảm thấy mình đã bắt được chân tướng!
"Là ngươi đúng không!"
"Thánh Thượng Đại Càn!"
Man Vương: "? ??"
Nói thật, gần đây Man Vương có một chút sợ bóng sợ gió, hắn bôn ba ngàn dặm, ôm lòng quyết tử, chính là vì tranh đoạt một chút hi vọng sống trong tương lai cho Man tộc, mà thứ hắn sợ nhất chính là bị Thánh Thượng Đại Càn bắt lại, kết quả là Hạ Hòe bất ngờ toát ra một câu nói như vậy, kém chút nữa đã khiến cho hắn đau eo sốc hông.
Thánh Thượng Đại Càn? Ở đâu? Sao ta không thấy?
Sau chốc lát Man Vương mới phản ứng được, khuôn mặt rám nắng đỏ lên vì tức.
Mà đổi thành một bên, Hạ Hòe đột nhiên bị Man Vương nhìn hằm hằm thì là không hiểu ra sao, bất quá sau một giây hắn liền quên đi loại chuyện nhỏ này, thay vào đó thì là cảm giác hưng phấn nồng đậm: "Tấm thân nghìn vàng không ngồi trong căn nhà sắp đổ, Thánh Thượng Đại Càn ngươi lại dám đơn thương độc mã xuất hiện ở chỗ này!"
"Man Vương đại nhân!"
"Đây chính là cơ hội tốt nhất cử hủy diệt Đại Càn a!"
"Mau mau xuất thủ! Tiêu diệt Thánh Thượng Đại Càn!"
Man Vương: "? ??"
Tiêu diệt Thánh Thượng Đại Càn? Ta nếu như có thể xử lý Thánh Thượng Đại Càn, còn cần ngươi để làm gì! ?
Lúc này Man Vương ngược lại bị Hạ Hòe làm cho tức cười, mấy ngày nay hắn cũng coi như là biết được một chút sự tình về Tuần Châu Đạo, đối với sự vô tri của đám người này tự cho là đã chuẩn bị tâm lý...nhưng vẫn không ngờ được bọn hắn thế mà có thể vô tri đến trình độ này.
Không có cách nào.
Ở dưới cảm giác khó thở, Man Vương đang định khiển trách Hạ Hòe vài câu, kết quả là còn chưa nói ra miệng, một cỗ cảm giác nguy cơ kịch liệt dâng lên từ trong lòng trong nháy mắt, khiến cho hắn không thể không thay đổi ánh mắt, bỗng nhiên nhìn về phía phương hướng Phủ Thành Chủ, mà ở nơi đó, một cột ánh sáng màu xanh bốc thẳng lên, chui vào thương khung.
Nương theo đó là giọng nói nghi ngờ.
"Man Vương?"
"Ngươi là Man tộc?"
"Con m* nó?"
Đây thật sự là niềm vui bất ngờ ngoài ý liệu a! Vốn cho rằng lần này chiến lợi phẩm chỉ có chín đại gia tộc.
Không ngờ được còn có quà tặng kèm?
So sánh cùng với Trần Khuynh Địch bình tĩnh, tâm trạng của Man Vương cũng không được tốt như vậy.
Cơ hồ là trong nháy mắt nhìn thấy Trần Khuynh Địch, Man Vương liền hiểu: Mình không phải là đối thủ của người trẻ tuổi kia.
Không cần thăm dò, ở bên trong cảm ứng nguyên thần của Man Vương, hắn thậm chí còn không nhìn thấy Trần Khuynh Địch, có thể nhìn thấy chỉ có cỗ khí huyết như biển cả kia, còn có một đôi thiết quyền chìm ở trong biển máu, phá toái hư không, rung chuyển thiên địa, khiến cho nguyên thần của hắn đều là ẩn ẩn có một chút đau nhói.
Đương nhiên! Man Vương có thể trèo lên đỉnh đỉnh phong Man tộc, há lại là người bình thường! Man Vương giơ hai tay lên như thiểm điện! Giơ lên cao khỏi đầu! Năm ngón tay mở ra!
"Ta đầu hàng!"
Hạ Hòe: "? ??"
Đám người còn lại: "? ??"
Loại thao tác này của Man Vương không chỉ khiến cho Trần Khuynh Địch lúng túng, thậm chí là khiến cho Hạ Hòe còn có các đệ tử gia tộc khác đều cảm thấy tê cả da đầu, nhất là Hạ Hòe, hắn hoàn toàn không có cách nào lý giải, trước đó vào thời điểm gặp mặt, Man Vương phảng phất như là tồn tại vô địch, bây giờ lại trực tiếp giơ tay đầu hàng.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận