Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1059: Trả giá thật lớn

 
 
 
Nhưng mà.
"Vô dụng."
"Loại công kích chậm rãi này không có tác dụng đối với ta."
Quyền của Trần Khuynh Địch đã là rất nhanh.
Ở phía dưới sự gia trì của quyền ý, quyền của hắn nhìn như chậm chạp nhưng thực sự thì rất nhanh, cơ hồ là ở trong chớp mắt liền tới, nhưng tốc độ của A Sử Na Lam lại còn muốn cao hơn một bậc so với hắn, mà lần này A Sử Na Lam di chuyển cũng không còn nhấc lên sóng không khí nổ tung, mà là lặng yên không một tiếng động, vào thời điểm tỉnh hồn lại, A Sử Na Lam đã tới trước mặt của hắn.
Ầm! Một cước của A Sử Na Lam đá vào ngực của Trần Khuynh Địch, đánh bay hắn ra ngoài lần thứ hai, động tác nước chảy mây bay, nhìn qua rất thích mắt...sau đó, hắn liền phát hiện ra chỗ không hợp lý.
"? ??"
Người là đã bị đá ra, nhưng vào trước khi bị đá ra, Trần Khuynh Địch đã gắt gao bắt lấy cái chân của A Sử Na Lam.
"? ? ?"
Kết quả là, cuối cùng Trần Khuynh Địch chính là ôm A Sử Na Lam bay ra ngoài cùng một chỗ.
"Khục! Buông tay!"
Ô Đề Nguyệt nở rộ quang mang, cánh tay mà Trần Khuynh Địch cầm chặt lấy chân của A Sử Na Lam thậm chí đã bắt đầu mất đi tri giác, khí huyết mênh mông cũng không có cách ngăn cản cỗ hơi lạnh thấu xương kia.
"Ha ha!"
"Đánh ta?"
Trần Khuynh Địch ngẩng đầu, mặt mày trở nên dữ tợn, cho dù cánh tay đã bắt đầu tổn thương do hơi lạnh trên diện rộng cũng không buông tay, mà còn trực tiếp thiêu đốt khí huyết, huy động một cánh tay khác đấm một quyền về phía bắp đùi của A Sử Na Lam...
"Rốp!" Bắp đùi của A Sử Na Lam phát ra một âm thanh xương nứt thanh thúy, mà ở trong lúc nguy cấp, A Sử Na Lam vẫn trầm tĩnh, dùng sức vặn vẹo thân thể, rốt cục thừa dịp trong nháy mắt cánh tay của Trần Khuynh Địch cứng ngắc không làm được gì, đã đưa thân thể ra khỏi phạm vi khống chế của Trần Khuynh Địch, sau đó cấp tốc kéo dài khoảng cách.
Trong lúc nhất thời, Trần Khuynh Địch lại khôi phục tình trạng giằng co cùng với A Sử Na Lam, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy.
Trần Khuynh Địch cau mày nhìn cánh tay của mình, tay trở nên cứng ngắc vẫn không có hiện tượng chuyển biến tốt, nguyệt quang của Ô Đề Nguyệt dường như có thể ức chế năng lực hồi phục của hắn.
A Sử Na Lam thì là hoạt động cổ chân của mình một chút, xác nhận cái chân này đã bị phế bỏ một nửa, quyền ý của Trần Khuynh Địch xâm nhập sâu đến tận xương tủy, cũng sẽ rất khó khôi phục.
Đáng chết, giống như là có một chút coi thường đối thủ.
Sự thật đã chứng minh, có thể đạt tới cái cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất này cũng đều không phải là thường nhân.
Nhìn chung võ giả ở trong thiên hạ, cảnh giới Hậu Thiên có nhiều vô số kể, cảnh giới Tiên Thiên ở chỗ nào cũng có, Võ Đạo Tông Sư cũng tính là siêu phàm, xem như là phượng mao lân giác, nhưng Hỏa Luyện Kim Đan thì lại càng hơn một bậc, phần lớn tập trung ở thánh địa võ đạo, mà Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất, lại là tồn tại đỉnh phong ở bên trong Hỏa Luyện Kim Đan.
Về phần càng đi lên nữa, cái cảnh giới Kích Toái Mệnh Tinh này cũng không phải chỉ cần dựa vào thiên phú là có thể đạt tới, thiên phú, khí vận, nội tình, bối cảnh, thiếu một thứ cũng không được, huống hồ, lại đến cái cảnh giới kia, trên cơ bản liền không có tính tu võ, bởi vậy cái cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất này, đã có thể được xưng là võ giả có đẳng cấp cao nhất, đơn giản hơn rất nhiều so với Kích Toái Mệnh Tinh.
Dù sao thì Kích Toái Mệnh Tinh cũng là cảnh giới, mà Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất thì là chiến lực, không có đủ chiến lực, coi như ngày mai ngươi sẽ Kích Toái Mệnh Tinh, vậy ngày hôm nay ngươi cũng sẽ không đánh lại Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất.
Nguyên nhân chính là vì như thế, võ giả Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất đều có một mặt cực kỳ xuất sắc trên chiến đấu.
Thật giống như là A Sử Na Lam, bản thân hắn chính là võ giả đại thành ở trên lĩnh vực tốc độ, lại có sự gia trì của loại Đạo Binh cực phẩm liên quan đến lĩnh vực thời gian như Ô Đề Nguyệt, nói một cách khác chính là có tốc độ nhanh, công kích mạnh, hơn nữa đây còn là sở trường của A Sử Na Lam, rõ ràng là mạnh hơn Trần Khuynh Địch ở trên cái phương diện này.
Quan trọng nhất là, nguyệt quang của Ô Đề Nguyệt có thể ngăn cản vết thương của Trần Khuynh Địch khôi phục nhanh chóng. Phải biết rằng từ khi xuất đạo cho đến nay, đó là một trong những nguyên nhân căn bản mà Trần Khuynh Địch một mực đánh đâu thắng đó, chính là ở chỗ hắn không chỉ có phòng ngự cao, thanh máu dày, mà còn có tốc độ khôi phục nhanh, thường xuyên khôi phục lại thương thế một cách nhanh chóng mà người khác rất khó khăn mới tạo ra được.
Như vậy thì làm sao đánh? Nhưng A Sử Na Lam có Ô Đề Nguyệt ở trong tay, lại có thể hoàn mỹ khắc chế loại sức khôi phục biến thái này.
Đương nhiên, căn cứ vào thanh máu dày của mình, cho dù là dùng phương pháp thương tổn đổi thương tổn, Trần Khuynh Địch cũng đều có lòng tin mài chết A Sử Na Lam, nhưng vấn đề là...
Địch nhân rất có thể sẽ không chỉ có một mình A Sử Na Lam.
Mà ở phía đối diện, A Sử Na Lam dường như cũng nhìn ra sự do dự của Trần Khuynh Địch, bất quá phần do dự này lại làm cho vị võ giả đến từ đại thảo nguyên này lộ ra vẻ rất là bất mãn.
"Ngươi đang xem thường ta sao."
"Lộ ra biểu lộ có thể đánh thắng ta."
"Thật sự là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu."
Thần sắc của A Sử Na Lam nghiêm lại, Ô Đề Nguyệt ở trên đỉnh đầu thế mà không còn phát ra nguyệt quang, mà là dần dần trầm luân, cuối cùng chui vào trong mi tâm của A Sử Na Lam.
Mà theo nguyệt quang thu liễm, khí tức của A Sử Na Lam lại là dần dần dâng cao, mà cái chân đã bị Trần Khuynh Địch đánh gãy cũng cấp tốc bắt đầu khôi phục, quyền ý ở sâu trong tận xương tủy cũng bị rút ra, lực lượng thì là tiêu tán ở bên trong hư không.
Oanh! Trần Khuynh Địch cũng không có chớp mắt, nhưng hình ảnh ở trước mắt lại phảng phất như đột nhiên không thấy vậy, A Sử Na Lam vào một giây trước còn đứng ở đàng xa, một giây sau đã đứng ở trước mặt của Trần Khuynh Địch, dựng chưởng thành đao chém về phía lồng ngực của Trần Khuynh Địch, đánh ra ánh lửa đầy trời cùng với tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
"M* nó, thực sự là cứng rắn."
Trần Khuynh Địch vô thức huy quyền phản kích, nhưng nắm đấm lại đấm vào không khí, mà A Sử Na Lam thì là lại trở về tại chỗ, động tác trước sau hoàn toàn không có bất kỳ dị tượng nào, cũng không có dẫn phát bất cứ ba động gì, phảng phất như từ lúc bắt đầu hắn cũng chưa từng di chuyển vậy, nhìn qua hết sức quỷ dị.
"Bất quá không sao."
"Đánh thêm vài lần là được."
A Sử Na Lam đưa bàn tay tới gần miệng, nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay trắng trẻo, lộ ra nụ cười hung ác: "Lại dám xem thường ta, ta sẽ bắt ngươi trả giá thật lớn."
Trần Khuynh Địch cũng không có trả lời, mà là chau mày, nhìn chằm chặp vào A Sử Na Lam, muốn nhìn được hắn đến tột cùng là làm như thế nào để đến gần mình, thế mà có thể làm cho mình không có một chút phát giác nào, nhưng mặc kệ hắn hắn ngưng thần nhìn chăm chú như thế nào, vẫn không thể nắm lấy cách di chuyển của A Sử Na Lam, không có cách nào bắt được manh mối.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận