Phản Diện Siêu Cấp

Chương 201: Tiêu Hạo Nhiên

 
 
 
Hoàng Thu Sinh chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Gần đây giới tông phái lại bắt đầu có chuyển động khác, ta đã bảo Lãnh Huyết thông tri cho Võ Uy Vương, suất quân đến đóng quân ở phía trước Đạo Môn, trông chừng Đạo Môn, đồng thời còn bảo Tuyệt Mệnh thông tri cho Kháo Sơn Vương, suất quân đến đóng quân ở phía trước Phật Môn, trông chừng Phật Môn, bảo Vô Tình tiến về Bất Phá Thiên Quan ở Bắc Nhung, hiệp trợ điều tra dư nghiệt Tiền Triều..."
"Nói như vậy, đại nhân là muốn ta đi đến Tây Vực?" Truy Phong Thần Bộ tò mò nhìn Hoàng Thu Sinh, nói: "Tây Vực không giống với Bắc Nhung, phòng tuyến ở Vạn Lý Liên Doanh một vòng nối tiếp một vòng, trên lý luận Đại Chu hẳn là không có cách nào chôn xuống tai họa ngầm gì tại đó…Ồ!"
Lời còn chưa dứt, Truy Phong Thần Bộ liền phảng phất như nghĩ tới điều gì, thanh âm im lặng mà dừng.
"Xem ra ngươi cũng hiểu được." Thần sắc của Hoàng Thu Sinh trở nên mịt mờ: "Vạn Lý Liên Doanh đã hoàn toàn bao vây biên cương Tây Vực, mỗi một chỗ liên doanh đều là hết sức kiên cố, hơn nữa còn hoàn hoàn đan xen, cơ hồ là không gì phá nổi, hơn nữa những địa phương này toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của Đại Đô Hộ Tây Vực, trên lý luận là không có bất cứ một vấn đề gì...ngoại trừ một cái địa phương."
"Là Tiêu Thành sao?" Trong đầu của Truy Phong Thần Bộ không tự chủ được hiện lên nội dung hồ sơ mà hắn đã từng thấy qua.
Tiêu Thành, nghe vào giống như là tên của một toà thành trì quái dị, trên thực tế lại là một tòa thành trì phi thường nổi danh ở biên cương Tây Vực, bởi vì tòa thành trì này đã sinh ra một vị đại hiệp. Không, dùng đại hiệp cũng không đủ để hình dung, phải nói là đại hiệp ở bên trong đại hiệp, có thể xưng là cự hiệp.
Vị cự hiệp kia xuất thân từ một toà thành nhỏ trong Tây Vực, hoàn cảnh sinh tồn ở nơi đó rất cực đoan và ác liệt, hơn nữa vào lúc đó các thế lực của triều đình còn chưa được thành lập hoàn toàn, không có luật pháp, có thể nói đó chính là một cái thế giới người ăn thịt người, nhưng chính là ở loại địa phương quỷ quái chim không thèm ị kia, lại sinh ra một vị cự hiệp chân chân chính chính.
Vị cự hiệp này bình sinh làm không biết bao nhiêu sự tình chính nghĩa, đã sớm không nhớ được, người nhận ân huệ của hắn càng là nhiều vô số kể, nhiều như sao trên trời, nhưng những chuyện này cũng đều không phải là nguyên nhân chân chính khiến cho người ta nhớ kỹ hắn, chân chính khiến cho vị cự hiệp này được lưu danh sử sách, thậm chí còn lấy họ của hắn để đặt tên cho thành trì, là do nguyên nhân một lần Tây Vực xâm lấn đại quy mô vào bốn trăm năm trước.
Một lần Tây Vực xâm lấn kia, Bái Hỏa Ma Giáo cơ hồ đã dốc hết toàn lực, vận dụng vô số Ám Tử, cơ hồ đã áp chế toàn bộ lực lượng của Đại Càn ở Tây Vực, mắt thấy Tây Vực sắp xông phá Vạn Lý Liên Doanh, giết vào nội địa Trung Nguyên, tương lai sinh linh đồ thán ở nơi này là có thể nhìn thấy rõ ràng, vào thời điểm vô số người tuyệt vọng...vị cự hiệp kia đứng dậy.
Vị cự hiệp này bình thường chỉ hành tẩu ở trong Tây Vực hành hiệp trượng nghĩa, rất có vài phần uy danh, vào lúc đó lại cho thấy thực lực vô cùng kinh người, thậm chí là càng viễn siêu Võ Đạo Tông Sư thông thường.
Ngày đó, cự hiệp Tiêu Hạo Nhiên đã dùng một người một kiếm, đứng ở vị trí Tiêu Thành hiện tại, một mình đối kháng với mấy chục vạn đại quân Tây Vực chen chúc mà đến, cùng với vô số cao thủ.
Cũng chính là vào ngày đó, máu nhuộm Tây Vực, thây chất thành núi, Tiêu Hạo Nhiên tự toái Võ Đạo Kim Đan, liên tục giết chết ba vị Hộ Pháp Thần Tôn cảnh giới Võ Đạo Tông Sư của Bái Hỏa Ma Giáo, đồ sát hơn 10 vạn Ma Đồ, cuối cùng chiến tử ở Tây Vực, thiêu đốt hết toàn bộ tinh huyết toàn thân, cuối cùng chỉ còn lại một chuôi Hạo Nhiên Kiếm cùng với một cỗ Lưu Ly Cốt, đứng ở ngay tại chỗ.
Chính là vì một bộ tàn cốt như vậy, các quốc gia Tây Vực ở trong ba ngày cũng không dám tiến về phía trước.
Cũng chính là nhờ vào một trận chiến của Tiêu Hạo Nhiên, khiến cho Đại Càn bất ngờ không kịp đề phòng chiếm được cơ hội thở dốc, chờ đến thời điểm Tây Vực đột phá qua bóng ma Tiêu Hạo Nhiên, muốn giết vào Trung Nguyên, nghênh đón bọn họ lại là hậu nhân của Tiêu Hạo Nhiên, cùng với viện quân trăm vạn như núi như biển của Đại Càn.
Cũng chính sau một lần kia, Bái Hỏa Ma Giáo tổn thương nguyên khí nặng nề, trải qua mấy trăm năm cũng không dám vào bước vào Trung Nguyên một bước.
Tên tuổi của Tiêu Hạo Nhiên cũng là vang dội toàn bộ Trung Nguyên sau trận chiến ấy, Thánh Hoàng Đại Càn lúc đó càng là tự tay viết một bức thư cám ơn đưa cho hậu nhân Tiêu Hạo Nhiên, mà các võ giả ngày xưa nhận ân huệ của Tiêu Hạo Nhiên, đã thành lập một tòa thành ở Tây Vực. Tòa thành này, chính là Tiêu Thành, được xây dựng ở địa phương mà Tiêu Hạo Nhiên chết trận.
"Nơi đó là con đường chủ yếu để Tây Vực tiến vào Trung Nguyên, nếu không Tiêu cự hiệp ngày xưa cũng sẽ không trấn thủ tại đó..
"400 năm đi qua, cũng chỉ có chỗ đó, triều đình bởi vì sự tồn tại của Tiêu gia, vẫn không hề can thiệp, chỗ đó cũng là địa phương mà Tây Vực cùng với Đại Chu dễ dàng rót vào nhất."
"Truy Phong, đây chính là nhiệm vụ mà ta giao cho ngươi, tiến về Tiêu thành để điều tra."
"Vâng!" Truy Phong Thần Bộ không có một chút do dự mà gật đầu một cái, ứng tiếng nói.
"Tốt." Hoàng Thu Sinh thỏa mãn nói ra, sau đó thần sắc đột nhiên trở nên có một chút kỳ quái: "Đúng rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này ta còn sẽ điều động một người giúp đỡ cho ngươi, đến lúc đó các ngươi phải ở chung thật tốt."
"Người giúp đỡ?"
"Không sai."
Ánh vàng tán đi, ở bên trong Âm Đô dưới lòng đất Xa Trì Quốc thuộc Tây Vực, thái tử Hoành Xương khá là chật vật rơi vào bên trong một toà đại điện.
"Hít hà, làm ta sợ muốn chết!"
Qua mấy lần hít sâu, thái tử Hoành Xương mới coi như là ổn định nhịp thở, bình ổn nhịp tim, tâm tình khẩn trương ít nhiều cũng được làm dịu đi, loại khẩn trương này vào sau khi hắn đột phá đến Phản Hư Hợp Đạo cũng rất ít phát sinh qua, đây còn là lần đầu tiên, bất quá cũng không thể trách hắn được.
Dù sao thì đối phương cũng chính là Thiên Tôn Thái Bình a.
Vị đại lão kia thân làm đệ nhất cao thủ ở Đạo Môn, bất kể là thực lực hay tu vi thì cũng không nằm ở cùng một cấp độ, không bằng nói có thể sống sót từ trong tay của đối phương đã là vận may ngất trời.
Nghĩ tới đây, thái tử Hoành Xương không khỏi nhìn về phía thanh trường kiếm màu xanh ở trong tay của mình. Toàn thân thanh trường kiếm chảy xuôi hàn khí, từ chuôi kiếm đến rãnh máu trên thân kiếm đều mang theo vài phần màu đỏ máu, trong lúc mơ hồ có sát khí ẩn hiện, vẻn vẹn chỉ là cầm lấy nó, thái tử Hoành Xương liền có thể cảm nhận được một cỗ khí tức huyết sát xông thẳng vào não hải, muốn làm cho hắn rơi vào trong sự điên cuồng, có thể thấy được sự hung lệ cùng với đáng sợ của chuôi kiếm này.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận