Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1176: Ném qua vai

 
 
 
"Không sao." Thiên Tôn Thái Bình rất bình tĩnh phất áo bào nói: "Nếu Thánh Thượng thật sự không yên tâm."
"Sau khi ký kết minh ước."
"Không bằng ta và ngươi hãy luận đạo một phen đi?"
"Nếu tài nghệ của tại hạ không bằng người, Thánh Thượng có thể đánh giết tại hạ, như vậy thì thế nào?"
Nói đến đây, thần sắc của Thiên Tôn Thái Bình rốt cuộc cũng thay đổi.
Đại kế của Đạo Môn đã thành.
Tiếp theo Thiên Tôn Thái Bình sẽ đi làm chuyện của bản thân.
Trận chiến này mặc kệ thắng bại, Đạo Môn cũng sẽ trổ hết tài năng từ trong trận đại biến thiên cổ này.
Nếu như hắn không chết, vậy hiển nhiên là có thể bảo vệ Đạo Môn, Đạo Môn sẽ lấy tốc độ nhanh nhất phát dương quang đại sau khi đại biến.
Nếu như hắn chiến tử, vậy Đại Càn sẽ càng yên tâm đối với Đạo Môn, trái lại sẽ ra sức nâng đỡ, vậy thì qua một đoạn thời gian, Đạo Môn vẫn sẽ có thể hưng thịnh.
Kiếm bộn không lỗ.
Hắn đã hoàn thành hơn phân nửa mục tiêu nhỏ của sư tôn.
Cho nên cũng nên cân nhắc một phen cho chính mình.
Nghĩ đến đây, Thiên Tôn Thái Bình nhếch khóe miệng lên, khuôn mặt thanh nhã theo nụ cười này, rốt cuộc cũng trở nên dữ tợn, vào thời khắc này Thiên Tôn Thái Bình mới càng giống như là một vị võ giả.
Đúng thế!
Nói cho cùng.
"Ta cũng là một vị võ giả a."
Phóng nhãn ra toàn bộ thiên hạ, có vị võ giả nào không khát vọng đạt đến đỉnh phong đây?
Có một câu nói rất hay.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, phóng nhãn ra toàn bộ thiên hạ, không có văn nhân nào không muốn mình đứng thứ nhất trong cổ kim, cũng không có võ giả nào không khát vọng vô địch thiên hạ.
Mà cái vòng nguyệt quế này bắt đầu từ ba trăm năm trước đã một mực bị Thánh Thượng Đại Càn nắm ở trong tay.
Có người không phục hay không?
Nói nhảm.
Đương nhiên là có, hơn nữa là còn có một đống lớn, lúc ban đầu, Ngô Không, giáo chủ Minh giáo, cung chủ Tiên Cung, Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, Ninh Thiên Cơ, võ giả Kích Toái Mệnh Tinh nổi tiếng đương thời hoặc sáng hoặc tối, đều đã từng tìm Thánh Thượng Đại Càn luận bàn qua, chỉ có Thiên Tôn Thái Bình cho đến nay là vẫn chưa từng ra tay.
Cho nên lúc này cho dù là Thánh Thượng Đại Càn cũng sờ cằm hơi cảm thấy hứng thú.
"Ngươi muốn đánh với ta?"
"Dưới tình huống này?"
Mọi người đều biết, bây giờ Tổ Long Trung Nguyên đã bị thương nhiều lần, tuy bổ trợ có chỗ yếu bớt, nhưng ở trong toà đế đô Thành Thượng Kinh ngàn năm này, Thánh Thượng Đại Càn vẫn có thể bộc phát ra lực lượng ở thời kỳ toàn thịnh, Thánh Thượng Đại Càn ở dưới trạng thái này căn bản là không có vị chí cường giả nào có thể đánh bại hắn từ chính diện.
Điểm này vào ba trăm năm trước đã được chứng thực.
Mà trước mắt, Thiên Tôn Thái Bình lại muốn giao đấu với Thánh Thượng Đại Càn ở dưới tình huống này?
Vừa dứt lời.
Khí tức ở trên người của Thánh Thượng Đại Càn liền triệt để bạo phát ra, bản thể vẫn ngồi trên ghế rồng không có động tác, nhưng trên toàn thân của hắn, cương khí màu vàng kim chảy xuôi mà ra, cuối cùng hóa thành một đầu Thần Long màu vàng sinh động như thật bay vút mà ra, trực tiếp đụng về phía phương hướng Thiên Tôn Thái Bình.
Ầm ầm ầm! Những nơi Thần Long màu vàng đi qua hư không vỡ nát, không thể tránh né, tiếng long ngâm xuyên kim liệt thạch, hào quang màu vàng giống như ngọn lửa nóng bỏng nhất, những nơi đi qua đốt hết không khí, lúc đến trước mặt của Thiên Tôn Thái Bình, Thần Long đã biến hóa thành một thanh trường kiếm hoa lệ chế tạo từ vàng ròng.
Thiên Tử Kiếm!
Không phải ra tay toàn lực, chỉ là do Thánh Thượng Đại Càn dùng cương khí của bản thân tiện tay ngưng tụ ra một đạo kiếm khí, nhưng chính là một đạo kiếm khí như thế, ở dưới sự gia trì của Tổ Long Trung Nguyên trạng thái đỉnh cao nhất, lực lượng lại đột nhiên tăng vọt đến trình độ cho dù là cường giả Kích Toái Mệnh Tinh cũng phải toàn lực ứng đối, thậm chí là như lâm đại địch.
Nhưng cho dù kiếm khí tới gần người, Thiên Tôn Thái Bình lại vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh tự nhiên.
"Tại hạ đã nói."
"Đã dám đến, vậy dĩ nhiên là đã chuẩn bị kỹ càng."
Vù! Thiên Tôn Thái Bình vung tay áo một cái, cũng không thấy có cương khí và khí huyết hiển hóa, tay áo màu trắng bao phủ Thiên Tử Kiếm mà Thánh Thượng Đại Càn đánh ra, sau đó nuốt vào, Thiên Tử Kiếm vốn nên bộc phát ra thần uy vô tận, sau khi bị nuốt đi, vậy mà lại tiêu thất trong hư không.
Vào thời khắc này, Trần Khuynh Địch nguyên bản một mực đang xem kịch cũng không khỏi hơi há miệng, Tổ Long Trung Nguyên mạnh bao nhiêu hắn không thể rõ ràng hơn nữa, nhưng Thiên Tôn Thái Bình vậy mà lại cứng rắn đỡ được từ chính diện, bằng vào chiêu này, thực lực của Thiên Tôn Thái Bình đã lộ rõ không thể nghi ngờ.
"Thánh Thượng, Cung chủ Vạn Thọ Cung, không cần phải khách khí với tại hạ."
Thiên Tôn Thái Bình mỉm cười, hai chân chuyển hướng, chân phải phía trước, chân trái lui lại nửa bước, tay trái chắp sau lưng, tay phải chậm rãi mở ra đối với Thánh Thượng Đại Càn và Trần Khuynh Địch.
"Nếu không ngại."
"Cùng lên hẳn là cũng không sao chứ?"
"Ha ha?"
Lời còn chưa dứt, khí thế ở trên người của Trần Khuynh Địch và Thánh Thượng Đại Càn lập tức tăng vọt lên.
Không phải là hai người này tự thổi phồng.
Một người đăng cơ ba trăm năm, có danh xưng đệ nhất thiên hạ tung hoành bất bại.
Một người từ khi xuất đạo cho đến nay không chỉ gây sự khắp nơi hơn nữa còn chưa bao giờ lật xe.
Dám trang bức ở trước mặt của chúng ta?
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhịn nhục!
"Ta tới trước!"
Không đợi Thánh Thượng Đại Càn mở miệng, Trần Khuynh Địch liền trực tiếp tung người mà ra, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt của Thiên Tôn Thái Bình, người tùy ý đi, một nắm đấm thép như cự chùy khuynh thiên hung hăng đập về phía Thiên Tôn Thái Bình, quyền chưa đến, quyền kình và gió mạnh mang theo lại nhấc lên một trận bạo tạc mà mắt thường có thể thấy.
Ầm!
Nhưng kết quả của một quyền này lại rất bất ngờ.
"Hừ."
Trần Khuynh Địch đột nhiên co con ngươi lại, nhìn chằm chằm vào ngay phía trước mình, mà ở đó, Thiên Tôn Thái Bình đã lui nửa bước, chính là mở ra bàn tay như thế, cứng rắn tiếp được một quyền này của Trần Khuynh Địch, trong bàn tay thon dài trắng nõn dường như có bát quái xoay chuyển, mà không đợi Trần Khuynh Địch phản ứng lại.
"Hay!"
Thiên Tôn Thái Bình bứt lên về phía trước, bắt lấy cổ áo của Trần Khuynh Địch, vặn eo chuyển hông, trực tiếp thực hiện một cú ném qua vai tuyệt đẹp quăng Trần Khuynh Địch ra ngoài!
Ầm!
Cú ném tuyệt đẹp này không quăng Trần Khuynh Địch ra khỏi Kim Loan Điện, mà là trực tiếp đụng nát không gian, khiến cho Trần Khuynh Địch ngã sấp ở trong hư không vô tận!
Sau khi làm xong hết thảy Thiên Tôn Thái Bình mới chắp hai tay ở sau lưng theo sát phía sau đi vào hư không.
"Đa tạ Cung chủ Vạn Thọ Cung đã phối hợp."
"Ở đây hẳn là có thể buông tay buông chân rồi chứ?"
Ở trong hư không vô tận, Trần Khuynh Địch xoay cổ, hắn vừa phát giác ra được động tác vừa rồi của Thiên Tôn Thái Bình là cố ý đánh hắn vào trong hư không, mà chỉ có ở địa phương này, chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh mới có thể bộc phát ra toàn lực, nhưng khiến cho Trần Khuynh Địch nghi hoặc chính là...
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận