Phản Diện Siêu Cấp

Chương 716: Liên tưởng

 
 
 
Sau khi lăn lộn đã đời Trần Khuynh Địch mới đứng lên, vì để tránh để cho ý nghĩ tà ác của giường lớn làm dao động tâm chí kiên định của bản thân, hắn quyết định trực tiếp ngồi xuống tu luyện ngay trên sàn khoang thuyền, đây cũng là thói quen tốt hắn dưỡng thành từ khi xuyên việt cho đến nay, trên cơ bản đều là dùng tu luyện để thay thế giấc ngủ.
Ban đầu là do lo lắng bị nhân vật chính tiêu diệt.
Nhưng theo thời gian trôi qua, nó dần dần trở thành thói quen, thực lực của Trần Khuynh Địch có thể tăng nhanh ở trong một thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn nhanh chóng làm chủ phần sức mạnh này, kỳ ngộ cùng với sự trợ giúp của hệ thống tự nhiên là không cần phải nói, nhưng cũng không thể coi thường sự tích lũy qua từng giờ từng phút trong mỗi ngày này.
Không sai, nói đúng ra là ý chí của Trần Khuynh Địch mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của rất nhiều người, cho dù là vào đêm khuya hắn cũng vẫn đắm chìm ở trong tu luyện như cũ, trừ phi là có người đánh tới cửa, bằng không hắn sẽ không có khả năng chủ động buông bỏ tu luyện, đây cũng là thái độ sinh hoạt tỉnh táo, kiên định, gặp chuyện không hoảng hốt của một người thay mặt chưởng giáo Thuần Dương Cung vốn có, đây đều là phẩm chất ưu tú của Trần Khuynh Địch...
"Thùng thùng."
"Sư huynh có ở đó không?"
Cửa ra vào truyền tới thanh âm của Doanh Phượng Tiên.
"Có, ta ở đây!!!"
Phẩm chất ưu tú nghênh đón sự sụp đổ, giọng nói của Trần Khuynh Địch không tự chủ được mà kéo cao lên, âm điệu hơi ngắt quãng, khuôn mặt của hắn run rẩy, kém chút nữa là trực tiếp nhảy dựng lên từ dưới đất.
Gặp quỷ! Vào đêm hôm khuya khoắt Phượng Tiên sư muội thế mà đến tìm mình? !
Không thể không thừa nhận, cho dù là Trần Khuynh Địch vào giờ khắc này cũng đều sinh ra một chút liên tưởng, dù sao thì hắn cũng là nam nhân a, bất quá rất nhanh hắn liền lắc lắc đầu, xua đuổi những ý tưởng loạn thất bát tao này ra khỏi đầu.
Không được, ta thế nhưng là người thay mặt chưởng giáo Thuần Dương Cung, làm sao có thể chật vật như vậy?
"Khụ!" Ho khan một cái, Trần Khuynh Địch trầm giọng hỏi: "Có việc gì thế?"
"Sư huynh, ta có thể tiến vào hay không?"
Tới rồi! Thời kỳ đào hoa của Trần Khuynh Địch ta.
Không đúng, không đúng, không đúng! Tỉnh táo!
Trần Khuynh Địch chỉ hưng phấn trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, bởi vì hắn rất nhanh liền nghĩ ra, hiện tại thế nhưng là đang ở bên trong Tần thị, mà dựa theo ước định, ngày mai Doanh Phượng Tiên sẽ quyết chiến cùng với chị ruột của mình một trận sinh tử, thấy như thế nào cũng đều khó có khả năng là có loại ý tứ kia.
"Vào đi." Trần Khuynh Địch thở dài, mở miệng nói.
Cửa phòng mở ra theo đó, mà đúng như là dự đoán của Trần Khuynh Địch, Doanh Phượng Tiên chậm rãi đi đến, trên mặt mang theo nụ cười hư ảo, cho dù là loại người như Trần Khuynh Địch cũng đều có thể nhìn ra hiện tại nàng có tâm tình không tốt.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ấy? Không, ta chỉ là..."
"Ngồi xuống rồi nói."
Trần Khuynh Địch chỉ chỉ vào sàn nhà, dù sao thì ở nơi này cũng không có bàn, vừa nói, hắn vừa vỗ vỗ túi trữ vật như không có việc gì, lấy ra đồ vật cướp đoạt từ đại điện tiếp khách, không đúng, là một đống lớn đồ ăn được đóng gói, bày biện từng món ở trên mặt đất, mùi thơm nức mũi nhất thời lan toả ra.
Sắc mặt của Doanh Phượng Tiên hơi hơi biến hóa, cuối cùng có một chút câu nệ ngồi ở trước mặt của Trần Khuynh Địch, nhìn Trần Khuynh Địch đang loay hoay bày biện món ăn, không biết vì sao lại đột nhiên mỉm cười, khí chất nguyên bản hư ảo nhất thời tiêu tán đi một chút.
"Sư huynh."
"Ờ? À, thịt Á Long này ăn rất ngon, hãy ăn nhiều một chút.."
"Lần này tỷ tỷ dường như là thực sự muốn giết ta."
"Phải không, ta đã đóng gói cơm Ngọc Tinh xong cho muội, nhất định phải ăn cho hết..."
"Ta nên làm thế nào?"
Trần Khuynh Địch ngẩng đầu, liếc nhìn Doanh Phượng Tiên: "Không phải chỉ cần đánh thắng nàng là được hay sao?"
"Hả?"
Doanh Phượng Tiên nghiêng đầu một chút, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, mà Trần Khuynh Địch thì thở dài thật sâu, ở dưới cái nhìn của hắn, Doanh Phượng Tiên căn bản không cần phải lo lắng đến chuyện này, bất quá có khả năng cũng là bởi vì loại sự tình này không phát sinh ở trên người của hắn, cho nên hắn đã nói một cách rất thông cảm: "Mặc kệ Tần Thiên Hoàng muốn làm cái gì, muội chỉ cần quan tâm đến một điều."
"Đánh thắng nàng."
"Đôi khi, mọi người chỉ có thể thực sự hiểu nhau trong chiến đấu, mà ta vẫn cho rằng, mặc kệ là vấn đề gì, cũng đều có thể dùng nắm đấm để giải quyết, không giải quyết được thì có thể đấm thêm vài lần nữa."
Doanh Phượng Tiên che miệng.
Ý tưởng này thật sự buồn cười sao? !
"Nói tóm lại, miễn là muội có thể đánh ngã Tần Thiên Hoàng, vậy muội liền có thể chậm rãi hỏi nàng, vì sao nàng lại muốn giết muội, ý tưởng của nàng là gì, giữa các muội rốt cuộc có thể hoà giải hay không, miễn là muội thắng, không phải là liền có thể giải quyết những điều này hay sao?"
"Thế nhưng mà…"
"Nhưng nếu như muội thua..." Trần Khuynh Địch cắt đứt lời nói của Doanh Phượng Tiên, xoay chuyển lời nói: "Vậy thì muội sẽ không biết được điều gì cả, thậm chí là sẽ có khả năng bị Tần Kiền Hoàng giết chết, giữa các muội cũng sẽ không bao giờ hoà giải được, hơn nữa các nàng Tương Tư sư muội cũng sẽ rất buồn, hay là muội cảm thấy như vậy cũng không sao?"
"Cho nên cứ đánh thắng là được rồi!" Trần Khuynh Địch vung tay lên, thoải mái mà nói ra: "À đúng rồi, nếu ăn Bách Thúy Hoa với cơm, sẽ có chỗ tốt đối với tinh thần lực, ăn xong muội hãy trở về luyện hóa thật tốt, ngày mai nói không chừng sẽ có thể tiến thêm một bước ở trong chiến đấu, những thứ này đều là thiên tài địa bảo tiêu chuẩn.‘’
"Vâng!" Doanh Phượng Tiên dường như là cũng bị ảnh hưởng bởi sự tự tin của Trần Khuynh Địch, vậy mà cũng cầm chén đũa lên bắt đầu ăn, bất quá vừa mới ăn được vài miếng, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Khuynh Địch đang ăn say sưa ngon lành, mở miệng hỏi: "Vậy sư huynh thì sao?"
"Hả?"
"Sư huynh thì sao, nếu ta thua, sư huynh có buồn hay không?"
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Con bé này, không đúng, Phượng Tiên sư muội có ý tứ gì? Ta có buồn hay không? Đây sẽ không phải là ám chỉ điều gì đó chứ…không không không, không có đạo lý a...?
Trần Khuynh Địch nhất thời rơi vào trong một mớ hỗn loạn lớn, sự trinh trắng của kiếp trước đã chi phối suy nghĩ của hắn ta: hai loại ý nghĩ "nàng có ý tứ với ta" cùng với "đây thật ra là ảo giác" xen kẽ với nhau, khiến cho hắn ngây ngốc ngay tại chỗ, mà Doanh Phượng Tiên thì là nhìn Trần Khuynh Địch ngây ngốc, bụm miệng lại lần thứ hai.
"À, ta sẽ không buồn, dù sao thì muội cũng không thể thua." Sau một lúc thì Trần Khuynh Địch cũng phản ứng lại.
"Ấy?" Doanh Phượng Tiên phồng má trợn mắt, có vẻ hơi không hài lòng với câu trả lời này, nhưng Trần Khuynh Địch lại cố tình đảo mắt đi và không nhìn thấy loại dáng vẻ này của Doanh Phượng Tiên.
"Hãy tin ta, muội sẽ không bao giờ thua, huống hồ còn có ta ở đây, trước đó không phải ta đã nói rồi hay sao, coi như hiện tại muội không thể chiến thắng, ta sẽ quét ngang Tần thị, ai có thể biết được?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận