Phản Diện Siêu Cấp

Chương 88: ngài thực sự định làm như vậy hay sao?

 
 
 
Đương nhiên, Trần Khuynh Địch chỉ vừa mới đột phá Luyện Thần Phản Hư không được bao lâu, khoảng cách ở bên trên phương diện nội tình của Phản Hư Hợp Đạo còn có một đoạn đường rất dài cần phải đi, cho nên chỉ là có một chút cảm ngộ mà thôi, muốn chân chính đột phá còn kém xa lắm, nhưng cái này chí ít cũng đại biểu cho việc hắn có năng lực, cũng có hi vọng trở thành Hợp Đạo Tôn Giả.
Đại thế giới Trung Thổ có vô số võ giả, nhưng lại có rất nhiều người ngay cả một tia hi vọng này đều không nhìn thấy.
"Đại nhân, ngài đã xuất quan rồi?" Trương Hiền Trung sải bước đi lên, cung kính nói ra: "Đại nhân, chư vị đến từ Thuần Dương Cung đợi ngài đã lâu."
"Ừm? Thuần Dương Cung?" Trần Khuynh Địch sững sờ, người của Thuần Dương Cung? Đang nói là Trần Tiêm Tiêm hay sao, nhưng nàng chỉ có một người a...
"Xem ra sư huynh tựa hồ không phải là rất chào đón chúng ta a." Một tiếng cười thanh thúy truyền đến từ bên ngoài Phủ Thành Chủ, sau đó chỉ thấy một thân ảnh áo lam cao gầy, cứ như vậy trực tiếp đi vào, thế mà không có một chút kính sợ nào đối với Trần Khuynh Địch.
"Ấy?" Trần Khuynh Địch ngạc nhiên nhìn người tới nói: "Phượng Tiên sư muội?"
Người tới chính là Doanh Phượng Tiên đã có một đoạn thời gian không gặp, trước đó nàng có thu hoạch ở trong mộ táng Võ An Hầu, tu vi đột phá đến Luyện Tinh Hóa Khí, cho nên vẫn một mực ổn định cảnh giới, thẳng đến gần đây mới xuất quan.
Chỉ là, nàng vì sao lại đi tới nơi này?
Doanh Phượng Tiên tựa hồ cũng nhìn ra nghi vấn của Trần Khuynh Địch, lông mi thật dài lay động, hai mắt mang theo vài phần ý cười nói: "Là cung chủ bảo chúng ta tới."
"Nghĩa phụ đại nhân?" Nói đến cung chủ Thuần Dương Cung, vậy dĩ nhiên là vị chưởng giáo Chí Tôn Thuần Dương Cung uy chấn thiên hạ kia, "Tiên Nhân" Ninh Thiên Cơ.
Chỉ là, người cha tốt của hắn vì sao lại phái người tới nơi này?
"Sư huynh cũng thật là, chuyện Man tộc xâm lấn lớn như vậy, huynh nói cho hoàng triều Đại Càn thì không nhắc tới, nhưng sao lại không nói cho sư môn? Nếu như không phải hoàng triều Đại Càn cũng đưa một phần tin tức đến cho Thuần Dương Cung mà nói, chúng ta chỉ sợ là vẫn đều không hay biết gì, không biết về chuyện này đây."
"Ách." Trần Khuynh Địch ngẩn người, sau đó đột nhiên kịp phản ứng.
Đúng a! Ta cũng là người có hậu trường a! Ta làm sao lại quên mất bản thân có một người cha tốt đây? !
Thụ động! Bị động a!
Ngay vào thời điểm Trần Khuynh Địch đấm ngực dậm chân ở trong lòng, Doanh Phượng Tiên cũng khẽ cười nói: "Nói tóm lại, lần này cung chủ để cho ta, còn có một đám đệ tử nội môn, được một vị sư huynh chân truyền lĩnh đội, đặc biệt tới là để trợ giúp huynh."
"Ồ, đa tạ... Hửm? Sư huynh chân truyền?"
Nói đến Thuần Dương Cung trừ bỏ đệ tử chân truyền là bản thân, trong trí nhớ của Trần Khuynh Địch đơn giản cũng chỉ có một đệ tử chân truyền đã từng bị hắn đánh cho ngất xỉu - Long Ngạo Thiên, dù sao thì đối phương cũng giống như hắn là nhân vật phản diện, chỉ là vận mệnh nhân vật phản diện của đối phương cũng không cứng như hắn, cho nên không đủ mạnh.
Nói đến, Trần Khuynh Địch còn có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên đối với đối phương đây.
Đáng tiếc là sau khi hắn đánh cho đối phương bị trọng thương, cũng coi như là đã kết thù, lần này hẳn là cũng không phải là phái đối phương tới đi...
"Hừ!"
Trần Khuynh Địch còn chưa nghĩ xong, một tiếng hừ lạnh liền truyền đến từ bên ngoài Phủ Thành Chủ, mang theo cảm giác lực lượng cực kỳ nồng nặc, trong phút chốc toàn bộ không gian Phủ Thành Chủ phảng phất đều nặng hơn không ít, sau đó chỉ thấy có một đạo thân ảnh khôi ngô cao lớn, mặc một thân áo tím, nhanh chân đi vào trong Phủ Thành Chủ.
"A."
Thật sự là Long Ngạo Thiên.
"Chà, không nghĩ tới người kiêu ngạo như ngươi, cũng sẽ gọi viện quân a, ha ha ha."
Long Ngạo Thiên vừa đi vào Phủ Thành Chủ, liền lộ ra khuôn mặt kiên quyết, trừng mắt nhìn Trần Khuynh Địch với ánh mắt phảng phất hận không thể tháo đối phương thành tám khối, Trần Khuynh Địch thậm chí còn nhìn thấy gân xanh trên trán của Long Ngạo Thiên, khiến cho người ta hoài nghi hắn nói không chừng sẽ trực tiếp xông lên quyết một trận tử chiến với Trần Khuynh Địch.
"Ha ha ha..." Ở vào cái thời điểm lúng túng này, Trương Hiền Trung đột nhiên chầm chậm đi tới, dùng vẻ mặt thần bí tiến tới bên cạnh Trần Khuynh Địch, nhỏ giọng nói ra: "Đại nhân, mấy vị Tộc trưởng đại tộc Trấn Cương đến đây yết kiến."
"Ừm?" Hai mắt của Trần Khuynh Địch sáng lên, đây không phải là cơ hội nói sang chuyện khác tốt nhất hay sao!
"Ha ha ha, vừa vặn, các ngươi hãy đi với ta, đi nhìn thành quả tốt đẹp của ta trong khoảng thời gian ở Thành Thanh Đế này, không phải là sư huynh khoe khoang, trong khoảng thời gian này sư huynh đã làm không ít chuyện đó. Nếu không cũng không phát hiện được Man tộc xâm lấn, hơn nữa còn cấp tốc tập kết lực lượng đánh lui bọn hắn."
"Ấy? Đại nhân? !"
Thanh âm kinh ngạc của Trương Hiền Trung khiến cho Trần Khuynh Địch rất là bất mãn, tên gia hỏa này trước đó không phải rất là thông minh hay sao, làm sao lại đột nhiên liền không nhìn sắc mặt mà đoán ý người? Không phát hiện ra là Trấn Cương Sứ đại nhân đang viện cớ để nói sang chuyện khác hay sao!
"Trấn Cương Sứ đại nhân, những tộc trưởng kia còn mang đến một chút lễ vật..."
"Mang đến lễ vật? Đây chẳng phải là càng tốt hơn!" Trần Khuynh Địch vung tay lên, hào phóng nói: "Vừa vặn là sư huynh đệ đồng môn của ta đều đã tới, liền để cho bọn họ cùng đi nhìn xem, những bộ tộc mà ta quản lý mang đến cho ta lễ vật gì."
"Nhưng mà…!" Trương Hiền Trung cứng người, cả người đều hứng chịu đả kích cực lớn, trên mặt càng là nhiều hơn mấy phần do dự.
Mà đúng vào lúc này, Lạc Tương Tư cũng đi vào Phủ Thành Chủ.
"Đại nhân? Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân tới chơi...Ừm?" Lạc Tương Tư ngoài ý muốn nhìn Phủ Thành Chủ không hiểu ra sao nhiều hơn hai người, có một chút không rõ ràng cho lắm.
Lần này nàng đến chỉ là để giúp đỡ thông báo, điểm này không thể không thừa nhận sự ăn ý của hai người Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân, thế mà đồng thời đi tới cửa ra vào Phủ Thành Chủ, muốn nàng thông báo, làm cho nàng căn bản không kịp phản ứng, đành phải đáp ứng yêu cầu của hai người, tới xem thử Trần Khuynh Địch có rảnh hay không...
Vốn dĩ cho rằng Trần Khuynh Địch còn đang bế quan, liền có thể coi đây là một cái cớ để cự tuyệt hai người... Kết quả không nghĩ tới, tên gia hỏa này thế mà thật sự xuất quan? !
"Thực sự là không đúng lúc..."
Mà Trần Khuynh Địch thì cảm thấy hơi ngoài ý muốn nói ra: "Ấy? Trần sư muội cùng với Dương Xuân cũng tới?"
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhiều người như vậy cũng đều tới, cũng tốt.
"Vừa vặn tất cả mọi người đều ở đây, liền đi gặp mặt những Tộc trưởng đại tộc Trấn Cương một lần a."
"Ấy? ! Đại nhân ngài thực sự định làm như vậy hay sao? !" Trương Hiền Trung không biết làm sao, liền nói ra một câu như vậy.
Điểm này làm cho Trần Khuynh Địch rất là bất mãn, đường đường là một vị thống lĩnh của đại quân Trấn Cương, tại sao có thể không có lòng dạ như vậy, ít ra cũng phải giống như hắn, bình tĩnh, thong dong, nhìn qua trí tuệ vững vàng mới được a!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận