Phản Diện Siêu Cấp

Chương 158: Chướng mắt

 
 
 
Tất cả những thứ này đều là do nguyên nhân đại ca ca.
Nếu như không có đại ca ca mà nói, nàng nói không chừng vẫn còn đang vật lộn ở cảnh giới Hậu Thiên a, nhưng may mắn là có sự bồi dưỡng và tín nhiệm của đại ca ca, nàng mới có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên nhanh như vậy.
"Xoạt!" Mở ra bộ pháp, Dương Xuân chậm rãi đi trên đường nhỏ hướng tới đỉnh Thiên Kiếm Phong.
Mà theo mỗi một bước nàng bước ra, khí tức trên người của nàng cũng càng trở nên sắc bén, từ một tia khí tức vào lúc bắt đầu dần dần tăng cao, mỗi khi đi qua một đoạn đường, khí tức liền mạnh hơn một đoạn, giống như là một chuôi thần kiếm được chậm rãi rút ra khỏi vỏ, đây là khí thế mà nàng trải qua tôi luyện ở trong giang hồ, cùng với đại chiến tại Thành Thanh Đế, cộng với tu vi của bản thân, lúc này mới dần dần đề luyện ra, mặc dù không có hiển lộ ra tu vi, nhưng chỉ bằng vào khí thế đã khiến cho người ta không dám coi thường
Một đường đi lên núi, Dương Xuân chỉ cảm thấy gông xiềng ở trong lòng cũng đang vỡ vụn từng khúc.
Trước đó, nàng bất quá chỉ là một phế nhân, Thiên Lan Kiếm Tông đối với Dương gia mà nói càng là giống như là Tiên Đình ở trên trời, song phương căn bản không phải là ở cùng một cấp độ, nhưng dù vậy, nàng vẫn định ra ước hẹn ba năm, bởi vì không để cho phụ thân của nàng nhận lấy vũ nhục, không thể không nói vào thời điểm đó nàng đúng là tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng.
Nhưng may mắn thay, ông trời đã chiếu cố nàng.
Tiểu Yêu xuất hiện, cùng với sự cổ vũ và ủng hộ của đại ca ca, đã giúp cho bản thân nàng hướng về phía trước từng bước một, trưởng thành từng bước một. Cái bóng to lớn của quá khứ dần dần bị rũ bỏ khi Dương Xuân bước lên núi, vào thời điểm còn nhỏ nàng cũng đã từng nhìn qua Thiên Lan Kiếm Tông ở nơi xa, lúc đó nàng còn hy vọng là có thể tiến vào bên trong để tu hành, nhưng thế sự vô thường, bây giờ nàng và Thiên Lan Kiếm Tông không chỉ có mỗi người đi một ngả, mà bây giờ càng là muốn tới cửa khiêu chiến.
"Phù." Phun ra một ngụm trọc khí thật sâu, Dương Xuân không do dự nữa, mà nhanh chân hướng về phía trước.
Bước ra một bước này, nàng leo lên đỉnh Thiên Kiếm Phong, bước ra một bước này, cái bóng to lớn của quá khứ cũng không còn! Bước ra một bước này, tương lai của nàng chính là vô hạn lượng!
Trên con đường dài, ở sâu trong mây mù, ánh mắt của Dương Xuân đứng ở đỉnh núi đã không còn bị ngăn cản nữa, rốt cục cũng thấy được một tòa quảng trường rộng lớn, ở phía trên quảng trường có vô số chuôi kiếm trôi nổi, ở bên trên mỗi một chuôi kiếm đều mang theo kiếm khí sắc bén, mặc dù không phải là binh khí có phẩm cấp cao, nhưng tụ hợp kiếm khí lại cùng nhau, vẫn có thể nhiếp hồn người như cũ.
Mà ở bốn phía quảng trường hình tròn, thì có từng đệ tử Thiên Lan Kiếm Tông mặc xiêm y màu trắng ngồi xếp bằng, lộ ra thần sắc nghiêm túc. Tất cả những đệ tử này đều là đệ tử nội môn tinh nhuệ của Thiên Lan Kiếm Tông, mặc dù có nhân số đông đảo, nhưng vào giờ phút này lại không có một ai nói chuyện, trong quảng trường rộng lớn chỉ có tiếng kiếm reo thanh thúy vang tới tận mây xanh, mà ở phương hướng đối diện với Dương Xuân, có rất nhiều kiến trúc hình tháp cao ngất.
Từ bên trong những toà kiến trúc kia, Dương Xuân có thể cảm nhận được rõ ràng từng đạo từng đạo ánh mắt sắc bén.
Đó là ánh mắt của các trưởng lão Thiên Lan Kiếm Tông, có người là cảnh giới Hậu Thiên, có người là cảnh giới Tiên Thiên, ánh mắt của một, hai người có lẽ là không có gì, nhưng ánh mắt của hơn mười người, hợp với ánh mắt của mấy trăm vị đệ tử nội môn ở phía trên quảng trường hình tròn, vào thời khắc này lại tạo thành một cỗ lực áp bách vô hình.
Ở dưới cỗ lực áp bách này, võ giả tầm thường chỉ sợ là sẽ nhất thời mất kiểm soát làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đối với Dương Xuân mà nói, loại ánh mắt này cùng với trận huyết chiến ở Thành Thanh Đế lúc trước thật sự là kém xa, thậm chí là còn không có cách nào khiến cho trong lòng của nàng sinh ra một tia chấn động.
Khuôn mặt của nàng không có một chút biểu tình nào, ánh mắt vượt qua vô số chuôi kiếm lơ lửng, cuối cùng rơi vào một đạo thân ảnh cao lớn ở phía trên quảng trường, đó là thân ảnh của một thanh niên mặc áo xanh, vào một năm rưỡi trước, vẫn là thân ảnh mà Dương Xuân thống hận nhất, bất quá bây giờ Dương Xuân lại lộ ra một nụ cười.
"Dương gia, Dương Xuân." Thân ảnh của thanh niên khẽ động đậy, sau đó chậm rãi mở mắt, mà ở trong nháy mắt hắn mở mắt ra, có một cỗ kiếm khí hết sức sắc bén phát tán ra, vờn quanh ở quanh người của Dương Xuân, sau đó trực tiếp chém tới!
Không tới một giây, thân ảnh nhỏ nhắn của Dương Xuân liền bị mấy chục đạo kiếm khí bao phủ, phát ra từng đạo từng đạo âm thanh sắt thép va chạm.
"Đây là Hư Không Vô Hình Kiếm Điển? ! Không ngờ được La sư huynh thế mà có luyện thành môn kiếm pháp này!"
"Nghe nói một khi luyện thành môn kiếm pháp này, vừa động tâm niệm liền có thể diễn sinh ra kiếm khí vô tận, mỗi một đạo kiếm khí đều có uy lực vô tận, là một trong ba đại kiếm điển của Thiên Lan Kiếm Tông chúng ta, La sư huynh không hổ là kỳ tài ngút trời, trách không được lại có thể được tông chủ đại nhân thu làm đệ tử!"
Mắt thấy Dương Xuân bị kiếm khí bao vây, có không ít đệ tử nội môn Thiên Lan Kiếm Tông nhao nhao lộ ra nụ cười, bầu không khí yên tĩnh trước kia cũng trở nên rất náo nhiệt, có không ít người nhao nhao cảm thấy Dương Xuân sẽ lập tức bị chém chết, dù sao thì một con nhóc không biết chui ra từ nơi nào, làm sao có thể chống đỡ được tuyệt học của tông môn bọn hắn.
Nhưng mà sau khi kiếm khí duy trì được trọn vẹn mười giây, âm thanh sắt thép va chạm vẫn vang lên không dứt, sắc mặt vui mừng của các đệ tử và trưởng lão liền nhao nhao biến sắc.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng lẽ là nàng vẫn còn sống?"
"La Hạo, đây chính là phương thức ngươi chiêu đãi với khách tới nhà hay sao?"
Oanh! Một tiếng nổ thật lớn, kiếm khí đầy trời trực tiếp nổ tung, Dương Xuân khoan thai bước ra khỏi cơn bão kiếm khí, một bước bước ra này, chính là cự lực vô hạn làm rung chuyển quảng trường, tất cả mọi người đều có cảm giác là mặt đất phảng phất như đang lung lay, mà kiếm khí vỡ vụn vốn định tụ hợp lại liền trở nên tán loạn.
Sau khi phát hiện ra kiếm khí dường như không có cách nào làm gì được Dương Xuân, La Hạo vẫn một mực bảo trì sự lạnh lùng từ đầu cho tới giờ rốt cục cũng nhíu mày.
"Có ý tứ." La Hạo sau khi nhíu mày liền bình tĩnh trở lại, dùng ánh mắt nhìn Dương Xuân giống như là một người xa lạ ở trước mặt, hoàn toàn không có bộ dáng phế vật như một năm rưỡi trước, hiển nhiên là trải qua sự tôi luyện trong một năm rưỡi, nàng cũng coi như là chân chính trưởng thành, nhìn qua thật đúng là rất có vài phần uy nghiêm.
"Bất quá rất đáng tiếc, vẫn còn kém xa đại ca ca." Dương Xuân nhếch miệng cười, cảm thấy bộ dạng của La Hạo rất là chướng mắt.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận