Phản Diện Siêu Cấp

Chương 81: A Cổ Liệt

 
 
 
Nghe đến đây, Trần Khuynh Địch liền âm thầm liếc nhìn Dương Xuân một cái, nếu ở nơi này thật sự có cái gì là truyền thừa của Man tộc, vậy hẳn là đã bị Dương Xuân lấy được a, nghĩ đến cũng đúng, nàng sau khi đạt được truyền thừa liền vừa vặn đột phá một cái cảnh giới, từ nội dung cốt truyện mà nói là rất hợp tình hợp lý nha, về phần những tên Man tộc kia... đoạt cơ duyên cùng với nhân vật chính, còn có thể có kết quả tốt gì?
Ngược lại là vị Lạc Tướng quân kia, chỉ bằng vào hành vi nàng chẳng màng nguy hiểm tính mạng tiến đến cứu nhân vật chính, tám chín phần mười cũng là sẽ không có chuyện gì, nói không chừng nàng cũng là một vai phụ rất trọng yếu... Ừm! Đợi sau khi tìm được nàng, liền tạo mối quan hệ với nàng a! Loại bạn hữu này luôn luôn có càng nhiều càng tốt nha.
Sau khi nói đám đệ tử Thuần Dương Cung đứng chờ ở trước đầm lầy, ba người Trần Khuynh Địch, Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm liền một trước một sau tiến vào bên trong đầm lầy, lần này có Trần Khuynh Địch mở đường, độc trùng dã thú bên trong đầm lầy tự nhiên là không có cách nào tạo thành uy hiếp, thậm chí là Trần Khuynh Địch chỉ cần hiển lộ ra huyết khí của bản thân, cũng đủ khiến cho cho bọn chúng không dám lộ diện.
Đối với những độc trùng dã thú trong xó xỉnh âm u này mà nói, huyết khí chí cương chí dương giống như là mặt trời vậy, là độc dược mạnh nhất.
Mà cùng lúc đó, ở trong một tòa sơn cốc tại khu rừng Đại Hoang.
"Hửm?" Một người duy nhất không hề rời đi, thủ lĩnh suất lĩnh Man tộc lần này -"Tướng quân", đột nhiên mở mắt.
Sau đó có một đạo huyết quang từ chân trời xẹt qua, rơi vào trong tay của hắn, khiến cho sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến.
"Huyết Tế Đại Pháp của tộc ta...đã xảy ra chuyện gì? !"
A Cổ Liệt vội vàng thả tinh thần lực ra, bắt đầu lật xem tin tức ẩn chứa trong huyết quang, đầu tiên là lộ ra mấy phần mừng rỡ, sau đó lại trở nên âm trầm, cuối cùng sắc mặt càng là trở nên tái xanh, bóp chặt lấy huyết quang.
"Nhân tộc!"
Truyền thừa thất lạc, lại là một môn Tuyệt Thế Thần Công!
Đây quả thực là lễ vật to lớn nhất mà trời cao ban cho Man tộc! Nhưng mà phần lễ vật này, thế mà lại bị một kẻ Nhân tộc lấy mất?
"Nhất định phải đoạt lại!" Ngóng nhìn về phương hướng huyết quang bay tới, A Cổ Liệt lộ ra vẻ mặt kiên định, sau đó đứng dậy, rời khỏi sơn cốc.
Mà ngay vào một khắc sau đó, có một cỗ khí tức Man Hoang hết sức kinh khủng, kèm theo huyết khí lang yên như mặt trời phóng lên tận trời, dẫn động sự chú ý của hơn phân nửa Thành Thanh Đế, có không ít người đang vây quét Man tộc đều không tự chủ được dừng tay, nhìn về phía vị trí của A Cổ Liệt.
"Cỗ khí tức này..." Trương Hiền Trung chính là đang suất lĩnh một đội đại quân Trấn Cương lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, loại khí tức cấp bậc này hắn cũng không phải là chưa từng thấy qua, trên thực tế hắn còn tương đối quen thuộc, bởi vì Trấn Cương Sứ đại nhân đời trước, cũng có được khí tức như vậy.
Cái ý vị này...
"Hợp Đạo Tôn Giả! Man tộc thế mà phái một vị Hợp Đạo Tôn Giả tới? !"
---
"Không sai biệt lắm cùng với mộ táng Võ An Hầu lúc trước a."
Hành tẩu ở bên trong di tích, Trần Khuynh Địch lộ ra thần sắc thản nhiên, khác biệt cùng với Dương Xuân và Trần Tiêm Tiêm, hắn có thực lực mạnh hơn nhiều, tòa di tích này cũng không mang đến cảm giác uy hiếp cho hắn.
Mà sau khi đi qua dòng suối Nhược Thủy, đám người rất nhanh liền nhìn thấy tòa di tích mà Dương Xuân nói kia, nhưng làm cho Dương Xuân cảm thấy ngoài ý muốn là, quang tráo ở phía ngoài di tích lúc này đã biến mất, đồng thời ở phía trước đỉnh đài lâu các, còn có một thân ảnh đang dựa vào cửa ra vào, nhìn qua vô cùng suy yếu.
"Tương Tư tỷ? !" Trần Tiêm Tiêm lập tức tiến lên, vội vàng chạy tới bên cạnh Lạc Tương Tư.
Mà Lạc Tương Tư cũng lộ ra vẻ mặt tái nhợt nói: "Ừm, xem ra ngươi không có việc gì a... Dương Xuân tựa hồ cũng không có việc gì a, quá tốt rồi."
"Không có việc gì sao?" Trần Khuynh Địch cũng nhanh chóng chạy tới, lấy ra một viên đan dược chữa thương từ bên trong túi trữ vật đưa cho Lạc Tương Tư.
"Đa tạ." Ánh mắt của Lạc Tương Tư lấp lóe, cúi đầu không để cho Trần Khuynh Địch thấy được một tia hoài nghi ở trong mắt của nàng, nắm đan dược trong tay, nhưng không biết rốt cuộc có nên ăn hay không.
"Tên cẩu tặc Trần Khuynh Địch kia, sẽ tốt bụng như vậy sao? Hắn chẳng lẽ đã phát hiện ra thể chất của mình, hoặc có lẽ là biết được mình đã lấy được truyền thừa a?"
"Sao thế? Sao cô không ăn?" Trần Khuynh Địch quan tâm hỏi han, viên đan dược mà hắn lấy ra này thế nhưng là thần dược chữa thương, đặc sản của Thuần Dương Cung, có hiệu quả siêu quần bạt tụy, đối với võ giả Hậu Thiên mà nói chính là thần đan cứu mạng, xem ra vị Lạc tiểu thư này hiện tại đang cảm động đến rơi nước mắt đối với mình rồi a!
"Ừm." Lạc Tương Tư cắn răng một cái, trực tiếp nuốt viên đan dược vào.
Nàng cũng muốn cự tuyệt, nhưng nếu cự tuyệt thì nàng lại lo lắng Trần Khuynh Địch sẽ sinh nghi, cho nên đành phải kiên trì nuốt vào, bất quá nàng còn lưu lại hậu thủ, sau khi nuốt đan dược vào liền dùng nội lực bao bọc, không để cho dược lực lan tràn ra, chuẩn bị tìm một cơ hội khác để giải quyết viên đan dược này.
"Rất tốt, đúng rồi, ngươi có biết đám Man tộc tiến vào nơi này đã đi đâu hay không?"
Lạc Tương Tư cúi đầu, nặng nề nói: "Chết hết rồi."
Lời mới vừa ra khỏi miệng, Lạc Tương Tư đã cảm thấy trong lòng có một chút đắng chát, trong đầu liều mạng suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi quan hệ, bản thân nàng chỉ là võ giả Hậu Thiên, thế mà có thể giết chết nhiều võ giả Tiên Thiên như vậy, trong đó thậm chí còn có một vị võ giả Luyện Thần Phản Hư, chuyện này thật sự là không bình thường, cũng là một điểm mà nàng không có cách nào trốn tránh.
Suy nhĩ tới đây, Lạc Tương Tư liền muốn mở miệng giải thích...
"Ồ, chết rồi sao?" Trần Khuynh Địch gật đầu một cái, không ngoài ý liệu nói ra, hắn xác thực rất bình tĩnh, dù sao thì đám Man tộc kia thế nhưng lại dám đoạt cơ duyên với Dương Xuân, làm sao có thể sống sót đây?
Về phần tại sao chết hết...Ừm, hẳn là như thế này:
"Ở bề ngoài tòa di tích này là nơi truyền thừa, trên thực tế lại là một cái bẫy do người truyền thừa lưu lại năm đó, đám Man tộc kia chính là chết ở trong cạm bẫy a, về phần truyền thừa chân chính...hẳn là không có ở chỗ này."
Trần Khuynh Địch liếc mắt nhìn Dương Xuân, quyết định không nói ra tin tức "Nàng thu được truyền thừa".
"Chết cũng là chuyện bình thường, ừm, đáng chết!"
Lạc Tương Tư: "? ??"
"Sao vậy? Ta đã nói sai chỗ nào rồi hay sao?" Thần sắc của Lạc Tương Tư biến đổi, trên mặt lập tức lộ ra sự kính nể, sùng bái nói: "Đại nhân thần cơ diệu toán, thuộc hạ bội phục!"
"Ha ha ha, không có gì, không có gì." Trần Khuynh Địch sờ soạng một cái, đặc biệt thỏa mãn nói ra.
Mà ở một bên khác, Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm cũng dùng cặp mắt kính nể nhìn về phía hắn.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận