Phản Diện Siêu Cấp

Chương 507: Lời rác rưởi

 
 
 
Trương Chính Nhất ngưng thần tĩnh khí, Phiên Thiên Ấn đảo ngược thiên địa trên đỉnh đầu, rủ xuống một dòng Thu Thủy, dập dờn thanh quang, mặc cho Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, còn có Lạc Tương Tư thôi động cương khí tiến công như thế nào, cùng không thể công phá được màn sáng ở trước người của hắn.
Huyền Lưu Ly bộc phát ở cách đó không xa mặc dù cũng hấp dẫn ánh mắt ở bên này, nhưng song phương đều lâm vào bên trong kịch chién, cho dù chỉ thất thần một giây cũng sẽ quyết định thắng bại, cho nên Trương Chính Nhất rất nhanh liền không còn quan tâm đến Huyền Lưu Ly, mà vận toàn lực thôi động Phiên Thiên Ấn ở trên đỉnh đầu, triền đấu cùng với ba nữ.
Trên thực tế, hắn hiện tại đã cảm thấy rất khiếp sợ. Bởi vì ba người Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, Lạc Tương Tư phối hợp với nhau cơ hồ là không thể chê vào đâu được.
Dương Xuân phụ trách tấn công chính diện, thi triển một chuôi Đông Hoàng Đao ra khí thế vô song, mỗi một đao rơi xuống đều phảng phất như có một đầu hung thú tiền sử đang thét gào, mà Trần Tiêm Tiêm thì phối hợp tác chiến cùng với thế công của Dương Xuân, nhưng uy lực cũng tuyệt đối không yếu, mỗi một quyền rơi xuống đều mang theo phật quang mà Trương Chính Nhất chán ghét.
Phiền toái nhất thì là Lạc Tương Tư, người giống như không làm gì cả.
Mặc dù Lạc Tương Tư không thường xuyên xuất thủ, nhưng ở trong mắt của Trương Chính Nhất thì lại nhìn thấy đối phương dường như nắm giữ một loại võ công quỷ dị có uy lực cực mạnh, thường cách một đoạn thời gian sẽ tung ra một chiêu khiến cho hắn không thể không toàn lực ứng phó, hơn nữa còn bao gồm nhiều loại lĩnh vực cương khí, khí huyết, nguyên thần...đúng là tương đối phiền phức!
"Đầu năm nay người của Thuần Dương Cung đều uy mãnh như vậy sao? !"
"Thật là lợi hại a!"
"Này này, mấy cô gái nhỏ, các cô bao nhiêu tuổi rồi? Tất cả đều là Hợp Đạo Tôn Giả, nếu làm không tốt chỉ sợ là không qua bao lâu nữa các cô đều sẽ vượt qua ta."
"Đúng rồi, nếu đều là người của Thuần Dương Cung, quan hệ của các cô đối với kẻ điên vừa rồi là như thế nào?"
"Chẳng lẽ là bạn gái sao? Trong ba người ai là bạn gái của hắn?"
"Ách!" Mấy lời rác rưởi ở phía trước của Trương Chính Nhất còn không bị ba nữ để vào mắt, nhưng sau khi dứt lời cuối cùng, thế công vốn dĩ không thể dừng lại của ba nữ lập tức xuất hiện một chút rối loạn.
Mà Trương Chính Nhất đương nhiên là sẽ không buông tha lần cơ hội này, Phiên Thiên Ấn trên đỉnh đầu bỗng nhiên phóng đại, lần thứ hai hiện ra bộ dáng Thái Cổ Thần Sơn dùng để ngăn cản Trần Khuynh Địch trước đó, mặc kệ là khác biệt với Thần Sơn kiên cố vô bì lúc trước, Thần Sơn lúc này đã lung lay sắp đổ, lộ ra bộ dáng còn lâu mới có được sự nguy nga hùng vĩ như trước. Thậm chí ở phía trên Thần Sơn còn chảy xuôi tử khí màu xám tro.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Phiên Thiên Ấn chính là do võ đạo của Trương Chính Nhất ngưng tụ ra, không ngừng tiến hóa theo tu vi của hắn tăng lên, sau khi bị Trần Khuynh Địch xuyên thủng căn bản là không thể khôi phục lại được ở trong một thời gian ngắn, uy lực cũng xa xa không đạt được như thời kỳ đỉnh phong, nếu không lấy tu vi Hợp Đạo Tôn Giả của ba nữ, hắn còn không đến mức rơi vào trong khổ chiến.
Nhưng mà vậy cũng đã đầy đủ dùng!
Phiên Thiên Ấn xoay chuyển càn khôn, rơi xuống ầm ầm, trực tiếp đập bay Dương Xuân, sau đó giống như núi đổ, bỗng nhiên ập về phía Trần Tiêm Tiêm, mạnh mẽ hất bay nàng ra khỏi chiến trường, cuối cùng từ lớn biến thành nhỏ, nhẹ nhàng vung lên ở trong hư không, trực tiếp đánh tan một đoàn nguyên thần chấn động quỷ dị.
Ở cách đó không xa, thần sắc của Lạc Tương Tư bỗng nhiên tái đi. Sau khi đạt tới cảnh giới Hợp Đạo Tôn Giả, lĩnh ngộ của nàng đối với Thất Đại Nghịch Diệt Thiên Tuyệt Địa đã nâng cao hơn một bước, đã có thể thi triển ra nghịch thứ tư - Nhiếp Hồn Đoạt Phách, nhưng loại võ công nguyên thần này bình thường đều là kiếm hai lưỡi, sau khi bị Trương Chính Nhất phản kích, không thể nghi ngờ cũng sẽ khiến cho Lạc Tương Tư nhận phải thương thế ngầm.
"Lúc này nếu có Phượng Tiên sư tỷ ở đây thì tốt rồi!"
"Lại đến!"
Ba nữ không có một người nào là hạng người chịu thua một cách tuỳ tiện, rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, triệt để bỏ qua lời nói rác rưởi của Trương Chính Nhất, tiến hành bao vây hắn lần thứ hai.
"Hừ, thực sự là âm hồn bất tán!" Trương Chính Nhất nhẹ nhàng đẩy Tinh Quan (mũ ngôi sao) ở trên đỉnh đầu, ba đám mây dâng lên từ trên đỉnh Tinh Quan, sau đó sinh ra một đạo huyền quang bay lên như diều gặp gió, trực tiếp rơi lên phía trên Phiên Thiên Ấn, chỉ một thoáng pháp lực liền trở nên cuồn cuộn, Phiên Thiên Ấn biến hóa khó lường, hoá thành ba ấn đập vào đầu của ba nữ Dương Xuân.
Oanh! Oanh! Oanh!
Phiên Thiên Ấn của Trương Chính Nhất không dừng lại một chút nào, mỗi một một ấn rơi xuống đều dẫn động lực lượng sông núi, trừ phi là có một thân võ công đủ để đánh nát một tòa Thái Cổ Thần Sơn, bằng không thì căn bản sẽ không có khả năng rung chuyển Phiên Thiên Ấn, cho dù là một đòn liều mạng trước đó của Trần Khuynh Địch, cũng chỉ có thể đánh xuyên Phiên Thiên Ấn mà thôi, cũng không có chân chính đánh vỡ nát Phiên Thiên Ấn.
Về phần ba người Dương Xuân thì lại càng không thể. Mà cái sự thật này còn khiến cho thần sắc của ba người Dương Xuân trở nên càng thêm khó coi, trong lòng lần thứ hai dâng lên một loại cảm giác bất lực.
Nói thật, loại cảm giác bất lực này đối với ba nữ mà nói thì đã không còn xa lạ gì, ngày xưa vào thời điểm ở Thành Thanh Đế, vào thời điểm ở Tiêu Thành, vào thời điểm ở Ung châu đạo, vào thời điểm ở Thủ Phủ Thành Tây Cương đạo…
Ở trên con đường đi tới này, các nàng không biết đã nhìn sư huynh đứng ở phía trước tất cả mọi người bao nhiêu lần, ngăn cản tất cả áp lực, mà các nàng thì là đứng ở phía sau, yên lặng hưởng thụ sự che chở của sư huynh.
Nếu như là người bình thường, có thể sẽ cảm thấy đắc chí đối với chuyện này, nhưng vô luận là đối với Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, Lạc Tương Tư, hay là Doanh Phượng Tiên không có ở nơi này mà nói, loại cảm giác này đều là một loại sỉ nhục to lớn, mỗi một lần nhìn thấy thân ảnh lẻ loi trơ trọi của sư huynh, các nàng cũng đều sẽ phát thệ ở trong lòng.
Cuối cùng cũng sẽ có một ngày! Ta cũng muốn đứng ở bên cạnh sư huynh, sóng vai chiến đấu cùng với sư huynh!
Đây cũng là một trong những động lực mà bốn nữ vẫn một mực cố gắng tu luyện, mà vào sau khi đột phá trở thành Hợp Đạo Tôn Giả, các nàng vốn dĩ cho rằng bản thân chí ít cũng đã tiếp cận sư huynh, ít nhiều cũng có thể giúp một tay...kết quả là vẫn còn kém rất xa! Ngay cả một kẻ bị sư huynh tuỳ tiện đánh bay cũng đều đánh không lại!
"Hắt xì!" Trương Chính Nhất không biết vì sao lại hắt hơi một cái, chợt cảnh giác nhìn về phía ba người Dương Xuân.
Chuyện này là sao?
Trương Chính Nhất ta đã đạt đến loại tu vi này, sẽ còn nhảy mũi? Không phải là ba cô gái nhỏ này đã âm thầm nguyền rủa mưu hại ta đó chứ?
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận