Phản Diện Siêu Cấp

Chương 676: Khoa trương

 
 
 
Địa phương chiếm ưu thế duy nhất là ở trận môn của Thái Hoa Sơn Thập Tam Thái Bảo, còn ba tòa trận môn khác, vô luận là Huyền Lưu Ly hay là Thái Tử Hoành Xương, đều đánh ngang tay cùng với Dương Xuân còn có Trần Tiêm Tiêm, muốn phân ra thắng bại, tối thiểu cần phải qua hơn trăm chiêu nữa mới được.
Mà làm cho người ta không nói được lời nào nhất chính là ở phía Thái Thanh trận môn.
Làm ơn! Hai người Kiếm Tông Lý Trường Không cùng với Tắc Hạ Học Cung Tử Hạ liên thủ, kết quả lại chỉ có thể đánh ngang tay với người trẻ tuổi tên là Lạc Tương Tư kia? Có cần phải khoa trương như vậy hay không?
Ở trong bốn nữ, lực bộc phát của Lạc Tương Tư là mạnh nhất.
Dù sao thì nàng cũng có Thất Đại Nghịch Diệt Thiên Tuyệt Địa cấp bậc Tuyệt Thế Thần Công, có lực bộc phát mạnh nhất là chuyện tất nhiên, hơn nữa trọng yếu hơn chính là Thất Đại Nghịch bao dung rất nhiều lĩnh vực, khiến cho Lạc Tương Tư gần như không có bất kỳ nhược điểm nào, mà nhược điểm duy nhất chỉ sợ cũng chỉ có là tiêu hao quá lớn.
Dù sao thì Thất Đại Nghịch cũng là Tuyệt Thế Thần Công, cho dù Lạc Tương Tư có bí pháp nội công như Kim Ô Bái Nhật Quyết, cũng không chống đỡ nổi khi không ngừng thi triển Thất Đại Nghịch Diệt Thiên Tuyệt Địa, nhưng trong lúc này có một chuyện rất lúng túng, đó chính là vấn đề vị trí hoàn cảnh của Lạc Tương Tư lúc này - Thái Thanh trận môn!
Mà người toạ trấn sẽ được Thái Thanh trận môn bổ sung năng lượng.
Năng lượng chính là thiên địa nguyên khí bổn nguyên nhất, ở dưới sự trợ giúp của Thái Thanh tiên kiếm, cương khí của Lạc Tương Tư cơ hồ là vừa tiêu hao liền được bổ sung, trừ phi là trận môn bị phá, bằng không thì gần như không có khả năng bị đoạn tuyệt, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì có nàng bảo vệ, trận môn sẽ không bị phá, chuyện này tạo thành một cái vòng lặp vô hạn.
Lạc Tương Tư vừa mới bắt đầu đúng là giống như lâm đại địch, thậm chí là còn không nói một lời nào, chỉ là hết sức chăm chú giao chiến cùng với Lý Trường Không còn có Tử Hạ, nhưng càng về sau, Lạc Tương Tư càng đánh càng hăng, đến cuối cùng nàng ngay cả võ công phổ thông cũng đều chẳng muốn thi triển, vừa động thủ chính là một chiêu Thất Đại Nghịch.
Hơn nữa còn là Thất Đại Nghịch không gián đoạn.
Ai mà chịu nổi chuyện này chứ!
Ở dưới sự tấn công điên cuồng của Lạc Tương Tư, muốn đánh thắng chỉ có một loại khả năng, đó chính là dựa vào lực bộc phát viễn siêu Lạc Tương Tư, dùng một đòn miểu sát nàng, nhưng rất rõ ràng, Lý Trường Không cùng với Tử Hạ cho dù có liên thủ với nhau cũng làm không được, trừ phi là hai người thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần để bắt đầu liều mạng cùng với Lạc Tương Tư.
Nhưng mà ông trời ơi, một người là thiên kiêu Kiếm Tông đương đại, một người là đại nho trẻ tuổi nhất Tắc Hạ Học Cung, làm sao có thể liều mạng chứ?
Nhất là Tử Hạ, mặc dù một mực không bắt được Lạc Tương Tư, nhưng thần sắc của hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhìn Lạc Tương Tư không ngừng bộc phát, nói một cách chắc chắn: "Lạc cô nương, truyền thừa Tà Ma ở trên người của cô có quan hệ trọng đại, không chỉ là vấn đề của một mình cô, cho nên cô vẫn nên đi cùng với ta một chuyến đến Tắc Hạ Học Cung, để cho các trưởng lão huỷ bỏ tử khí cùng với truyền thừa Tà Ma ở trên người của cô, kể từ đó thì còn có thể cứu vãn được, bằng không đến lúc cảm thấy hối hận thì đã muộn."
"Ha ha." Lạc Tương Tư cười lạnh một tiếng: "Ngươi dự định làm như thế nào để huỷ bỏ tử khí?"
"À ờ." Tử Hạ dừng lại một chút, có một chút xấu hổ, bất quá vẫn ngẩng đầu, kiên định nói: "Truyền thừa Tà Ma cắm rễ vào tâm, chỉ có huỷ bỏ toàn bộ võ công, mới có hi vọng giải quyết chân chính, Lạc cô nương có thiên tư thông minh, có thể ở trong một thời gian ngắn ngủi như thế đột phá đến Võ Đạo Tông Sư, tin rằng muốn trùng tu trở về cũng không mất bao lâu."
"Xéo đi!" Lạc Tương Tư mở miệng chính là mắng to một câu, sau đó đập cho Tử Hạ một phát "Bàn Sơn Cản Nhạc".
"Ách!" Tử Hạ thôi động Hạo Nhiên Chính Khí hóa thành một thanh trường kiếm chém về phía trước, gian nan bổ ra núi cao nguy nga do Bàn Sơn Cản Nhạc hóa thân, sau đó tiếp tục nói: "Nếu như Lạc cô nương bất mãn, ta có thể cùng huỷ bỏ võ công với Lạc cô nương, không biết Lạc cô nương cảm thấy thế nào?"
Lúc này Lạc Tương Tư ngay cả hứng thú mắng người cũng đều không có.
Huỷ bỏ võ công? Muốn phế bỏ thì ngươi hãy tự phế bỏ! Lão nương mới không thèm chơi với tên bệnh tâm thần như ngươi!
Thấy thái độ kiên quyết, không có một chút ý tứ thoả hiệp nào của Lạc Tương Tư, trên mặt của Tử Hạ rốt cục cũng lộ ra một tia bất đắc dĩ, sau đó lắc đầu nói ra: "Đã như vậy, vậy ta cũng chỉ có thể mời trưởng bối sư môn tới làm chủ."
Ầm! Một tiếng nổ nhỏ, Tử Hạ trực tiếp lấy ra một tấm lệnh bài sau đó bóp nát.
"Đây là lệnh bài truyền tin sư môn giao cho ta trước khi đi, không qua bao lâu, Đại Tế Tửu Nho Gia chúng ta sẽ tự mình giáng lâm, chờ đến khi phá mở tòa trận pháp này, lại mang cô nương trở về, sự tình Tà Ma rất là trọng đại, tin rằng cho dù là Ninh chưởng giáo trở về, sau khi biết được nội tình cũng sẽ ủng hộ bọn ta."
Sau đó Tử Hạ liền trực tiếp kéo dài khoảng cách cùng với Lạc Tương Tư, Lý Trường Không cũng đi theo sát phía sau.
Lý Trường Không nhíu mày hỏi: "Ý của ngươi là, Đại Tế Tửu Nho Gia sẽ đến?"
"Không sai." Tử Hạ gật đầu một cái, nói: "Đại trận hộ sơn của Thuần Dương Cung xác thực rất lợi hại, nhưng có thể chống đối đến bây giờ đã là cực hạn, nếu như Tế Tửu đại nhân tự mình đến đây, vậy thì toà đại trận này vô luận có huyền diệu như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bị công phá."
"Thì ra là thế, trái lại là có một chút đáng tiếc." Lý Trường Không liếc mắt nhìn Lạc Tương Tư, khá là tiếc nuối nói ra.
Mà cùng lúc đó…
Ở bên trong Tắc Hạ Học Cung, có một vị nho sinh trung niên thân mang áo bào xanh ngồi ngay ngắn ở trên bồ đoàn bên trong Thái Miếu, yên lặng lấy ra một tấm lệnh bài truyền tin, ở phía trên dày đặc vết rách. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là tin tức của Tử Hạ, xem ra sự tình truyền thừa Tà Ma là thật, hơn nữa lấy năng lực của Tử Hạ chỉ sợ là cũng không thể giải quyết được, theo đạo lý mà nói, lúc này hắn hẳn là nên xuất thủ, tiến về Thuần Dương Cung, mang kẻ kế thừa truyền thừa Tà Ma trở về...
Nhưng vấn đề là…
Đại Tế Tửu Nho Gia yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía thanh niên đang ngồi ở trước mặt của mình, đối phương mặc một thân kim bào Giao Long, đầu đội mũ miện, eo buộc trường kiếm, hai chân khoanh lại, cứ như vậy yên lặng ngồi ở chỗ đó, khí tức quanh người lại phảng phất như là mạng nhện khuếch tán mà ra, một mực phong tỏa lại lối ra duy nhất của Thái Miếu.
Lấy thực lực của Đại Tế Tửu Nho Gia, muốn đột phá ngăn cản của đối phương cũng không khó.
Nhưng mà…lại không thể làm thế đối với người ở trước mặt.
Nguyên nhân rất đơn giản…
"Thái Tử điện hạ, ngài rốt cuộc muốn ngồi ở chỗ này cho đến khi nào?" Đại Tế Tửu Nho Gia bất đắc dĩ nói ra.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận