Phản Diện Siêu Cấp

Chương 194: Ta đã phế bỏ

 
 
 
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên ở các nơi trong Thuần Dương Thành, không chỉ có Thuần Dương Thành, phàm là người tụ tập ở dưới chân Thái Hoa Sơn đều nhìn thấy được nhánh quân đội khí thế ngất trời kia, cảm thấy nghi ngờ về lai lịch của đám quân đội này.
Mà đúng vào lúc này, Thái Hoa Sơn một mực được trận pháp bao phủ, không mở ra cho người ngoài đột nhiên bạo phát ra thần quang chói mắt, sau đó từng trận văn ầm ầm mở ra ở ngay trước vô số ánh mắt kinh hãi của các võ giả, lộ ra cảnh tượng trong núi, đình đài điện ngọc, hào quang lượn lờ, giống như là nơi ở của tiên nhân.
"Thái Hoa Sơn đã mở ra? !"
"Đó đến tột cùng là ai? ! Theo quy củ của Thuần Dương Cung, đại điển khai sơn chưa bắt đầu thì không thể giải trừ trận pháp Thái Hoa Sơn a!"
"Làm sao có thể!"
Vô luận là đám võ giả có tin hay không, Thái Hoa Sơn chung quy cũng đã mở ra, hơn nữa còn không chỉ có như thế, theo sơn môn mở rộng, từng con Tiên Hạc màu trắng bay ra từ bên trong, trên người của mỗi một con Tiên Hạc cũng đều có một vị đệ tử Thuần Dương Cung mặc trang phục màu trắng, mặc dù chỉ mới đạt tới cảnh giới Hậu Thiên, nhưng một thân tu vi nội tình, lại không yếu hơn những đệ của tông môn và các đại gia tộc ở ngoại giới, thậm chí là còn hơn một bậc.
"Mà các trưởng lão và các đệ tử nội môn đi ở phía trước, càng là có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, một thân thực lực căn bản không phải là những võ giả đến tham gia đại điển khai sơn có thể nhìn thấu, mà ở dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng, những trưởng lão và đệ tử nội môn này, cơ hồ đều không ngoại lệ, đều điều khiển Tiên Hạc đáp xuống trước mặt nhánh quân đội kia.
"Đây là muốn khai chiến à? !"
"Không thể nào?"
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì..."
Chỉ chốc lát sau, có rất nhiều đệ tử cùng với các trưởng lão Thuần Dương Cung nhao nhao đi từ Tiên Hạc xuống, sau đó ở dưới ánh nhìn khiếp sợ của mọi người, vô cùng cung kính mà chắp tay về hướng nhánh quân đội, đội ngũ không tới trăm người cùng nhau hét lớn, nhưng thanh âm lại vang dội ra toàn bộ chân núi Thái Hoa Sơn:
"Cung nghênh Đại sư huynh hồi cung!"
"Vù!" Đi vào bên trong Thuần Dương Cung, Trần Khuynh Địch không kịp chờ đợi liền chạy ra khỏi Đội thân vệ, sau khi nói Lạc Tương Tư phụ trách thu xếp tốt cho mọi người, liền lập tức ngựa không ngừng vó chạy về phía Vạn Thọ Cung ở sâu trong Thuần Dương Cung.
Từ khi rời khỏi Thuần Dương Cung cho đến nay, đây là hắn lần đầu tiên hắn gặp nghĩa phụ tốt của mình, tâm tình còn có một chút kích động nhỏ, dù sao thì so sánh với thời điểm hắn rời cung, hắn hiện tại thế nhưng đã biến hóa nhiều lắm, trong đó một cái biến hóa lớn nhất... đó chính là hắn đã phế bỏ Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công!
Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Trần Khuynh Địch cũng nhịn không được mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Phải biết rằng, Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công thế nhưng chính là bí truyền của dòng chính Thuần Dương Cung, là một môn công pháp vô cùng cường hãn, ở một trình độ nào đó thì cũng tượng trưng cho thân phận của Trần Khuynh Địch, cũng là chỗ dựa lớn nhất để cho Trần Khuynh Địch ngày sau trở thành chưởng môn Thuần Dương Cung đời sau, nói chung là vô cùng trọng yếu.
Ở trong trí nhớ của Trần Khuynh Địch, lúc trước vào thời điểm bản thân hắn vừa mới bắt đầu tu luyện Đại Thuần Dương Công, Ninh Thiên Cơ cơ hồ mỗi ngày đều sẽ đến hỏi thăm tiến độ tu luyện của hắn, bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng của vị Thái Hoa Tiên Nhân này đối với Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, có thể nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Kết quả là bản thân hắn đã phế bỏ Đại Thuần Dương Công đi.
Trời ạ! Nếu như chuyện này bị bại lộ, có trời mới biết vị nghĩa phụ tốt kia sẽ làm gì hắn.
"Sớm biết như vậy lúc trước liền tỉnh táo hơn một chút, không nên phế bỏ công pháp nhanh như vậy.."
Hơn nữa ngoại trừ phế bỏ Đại Thuần Dương Công, ở trong khoảng thời gian này hắn còn làm một kiện sự tình phi thường khó có thể mở miệng, hắn còn chưa nghĩ ra cách nào để giải thích với Ninh Thiên Cơ.
"Khuynh Địch?"
Trong bất tri bất giác, Trần Khuynh Địch đã đi tới trước cửa Vạn Thọ Cung, mà lấy tu vi của Ninh Thiên Cơ, nếu có người tiếp cận đương nhiên là sẽ không có khả năng không phát giác ra, nhìn thấy Trần Khuynh Địch đang lộ ra sắc mặt âm tình bất định đứng ở cửa vào, nhìn qua vậy mà giống như đang ngẩn người, Ninh Thiên Cơ tự nhiên là sinh ra lòng nghi hoặc.
"Sao thế? Đi vào đi."
Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, nhanh chân đi vào bên trong Vạn Thọ Cung.
Cùng khác biệt với sự tưởng tượng của đại đa số người, ở bên trong Vạn Thọ Cung cũng không xa hoa, tòa cung điện này lúc trước vốn chính là do một mình Ninh Thiên Cơ tự xây lên, cho nên ở phía trên mỗi một phiến gạch ngói đều mang theo kiếm ý của Ninh Thiên Cơ, mà ở bên ngoài cũng tuyên truyền là Ninh Thiên Cơ một lòng vì kiếm, cũng không có nhu cầu đối với ngoại vật.
Bất quá Trần Khuynh Địch đã từng nghe thấy nghĩa phụ phàn nàn, nói cái gì là vào thời điểm xây Vạn Thọ Cung, tài chính của Thuần Dương Cung rất căng thẳng, hắn muốn khảm nạm vài viên dạ minh châu lên trên nóc cung điện xem như trang sức, hiển lộ rõ ràng một chút địa vị tôn quý của chưởng giáo Thuần Dương Cung, nhưng lại không có tiền.
Xuyên qua hành lang đen nhánh, Trần Khuynh Địch rất nhanh liền đi vào sâu trong Vạn Thọ Cung, mà ở nơi đó, giống như lần gặp mặt trước vậy, Ninh Thiên Cơ vẫn ngồi xếp bằng ở trong đại điện như cũ, ở bên cạnh cắm một thanh kiếm màu đồng, trên bộ quần áo cũ thậm chí còn dính không ít tro bụi, rất rõ ràng là đã lâu rồi không giặt giũ. Nói đến, vào thời điểm nghĩa phụ bế quan không có dùng tới nhà vệ sinh hay sao?
Trần Khuynh Địch lắc đầu, tranh thủ thời gian đè xuống cái suy nghĩ bất kính tự tìm đường chết này, cung kính thi lễ với Ninh Thiên Cơ: "Xin chào nghĩa phụ."
"Trở về là tốt rồi." Ninh Thiên Cơ mở mắt, khá là thỏa mãn nhìn Trần Khuynh Địch, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi nhất định phải chết ở Nam Cương Đạo cơ đấy."
Trần Khuynh Địch: "..."
"Không tệ không tệ, tu vi thế mà còn đột phá, thế mà đến cảnh giới Phản Hư Hợp Đạo...ủa?"
Ninh Thiên Cơ nhìn Trần Khuynh Địch, vui mừng đánh giá, kết quả là lời còn chưa nói hết, hắn liền bỗng nhiên mở to hai mắt ra, ở trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, hỏi: "Đại Thuần Dương Công của ngươi đâu?"
"Ách." Quả nhiên, hi vọng Ninh Thiên Cơ không phát hiện được chuyện này là quá ngây thơ rồi a.
Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, muốn bịa đại ra một cái lý do, nhưng nghĩ đến người ở trước mặt của mình chính là Thái Hoa Tiên Nhân ở trong truyền thuyết, làm gì có chuyện dễ dàng lừa dối như vậy, đành phải ăn ngay nói thật: "Ta đã phế bỏ!"
Ninh Thiên Cơ: "? ??"
Phế bỏ?
Ninh Thiên Cơ cảm thấy bản thân có thể là đã nghe nhầm rồi, Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, lúc trước chính là Tuyệt Thế Thần Công mà có không biết bao nhiêu người muốn thăm dò, ngay cả hoàng triều Đại Càn cũng đều muốn đoạt lấy, nếu như không phải thể chất của hắn không hợp, thì lúc trước hắn cũng đã tu luyện...
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận