Phản Diện Siêu Cấp

Chương 446: Hoài niệm

 
 
 
"Đổi thành trẫm mà nói, sẽ cấu kết với toàn bộ Phật Môn, Đạo Môn, Thuần Dương Cung, còn có Bắc Nhung, Đông Hải, để cho nguyên một đám chí cường giả đi đến hoàng cung, sau đó bản thân trẫm sẽ trốn ở Đông Cung không ra, để cho bọn hắn ra tay đánh nhau ở hoàng cung, cuối cùng lại ngầm hạ thủ, xử lý hoàng đế đồng thời còn có thể tiêu trừ vài sự uy hiếp lớn, một hòn đá ném hai chim..."
"Không được a, đứa nhỏ này vẫn quá giản dị và thiện lương, tâm còn chưa đủ ác, ra tay cũng không đủ mạnh, như vậy trẫm làm sao có thể yên tâm bàn giao...à, giao giang sơn cho hắn, trẫm phải giáo dục hắn thật tốt, lão Phùng a, trước tiên phạt hắn ba tháng tiền xài vặt, còn trẫm sẽ suy nghĩ cách làm sao để giáo dục hắn..."
Phùng Nguyên Nhất: "..."
Như vậy ai mà chịu nổi a!
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Trần Khuynh Địch và Trần Tiêm Tiêm liền không ngừng bước chạy về khách sạn.
"Sư huynh!"
"Hả! Sao, sao thế?"
Trần Khuynh Địch nơm nớp lo sợ nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm, sự bực bội vừa mới bị đuổi ra khỏi thiên lao lập tức biến mất không còn một mảnh, thay vào đó thì là sợ hãi chuyện bản thân cầm khối bảo ngọc kia để nạp tiền.
Gặp quỷ! Cơ duyên của nhân vật chính cũng đều đã bị lấy đi để nạp tiền! Còn chơi cái cọng lông a! Đây chắc chắn là sinh tử đại thù!
Bản Chân Truyền đã không thể cứu được rồi!
Trần Tiêm Tiêm chau mày, mặc dù bóng đêm lờ mờ, nhưng nàng vẫn nhìn ra được sự khẩn trương của ca ca.
Kỳ quái, ca ca cho tới nay mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng đều là trong lòng đã có dự tính, làm sao sẽ khẩn trương đây? Hơn nữa còn là khẩn trương đối với mình, chẳng lẽ là ở trên mặt mình có vật gì kỳ quái?
À! Trong nháy mắt, nhìn thần sắc do dự mà khẩn trương của Trần Khuynh Địch, Trần Tiêm Tiêm giống như là thể hồ quán đỉnh vậy, chợt bừng tỉnh.
"Là sự tình bảo ngọc sao?"
"Ách!"
Chết rồi! Nàng đã biết được!
Cả người của Trần Khuynh Địch thót một cái, kém chút nữa là đã trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
Gặp quỷ! Tính sai rồi! Sớm biết như vậy thì ta sẽ không mang Trần Tiêm Tiêm vào thiên lao, nàng nhất định là đã từ trong miệng của người Trần gia biết được sự tồn tại của bảo ngọc! Nàng đây là có ý gì? Là muốn đòi lại bảo ngọc hay sao?
Đậu xanh rau má, món đồ kia đã bị ta dùng để nạp tiền rồi a!
Hơn nữa còn không nạp được bao nhiêu tiền a! Ngay cả môt chút tác dụng cũng đều không có!
Cô có bản lãnh thì đi tìm hệ thống mà đòi a!
Suy nghĩ của Trần Khuynh Địch trở nên hỗn loạn, cả người đều có một chút ngơ ngơ ngác ngác: "Ách, đúng.."
"Quả nhiên là thế!" Trần Tiêm Tiêm chắc chắn nói, chợt lộ ra một nụ cười nhu hòa.
Sư huynh thật là, thế mà lại khẩn trương bởi vì loại chuyện nhỏ này, đoán chừng là đang lo lắng mình hiểu lầm a?
Dù sao thì lúc trước sư huynh cũng đã cầm bảo ngọc của mình đi, nhưng đối với bản thân mình mà nói, khối bảo ngọc kia kỳ thật cũng không có tác dụng gì, thay vì nói đó là một cái cơ duyên, không bằng nói đó chẳng qua chỉ là đồ vật mà bản thân mình dùng để hoài niệm cha mẹ đã qua đời mà thôi, không ngờ thế mà lại làm cho sư huynh lo lắng như thế...
Chuyện này nói rõ là sư huynh thực sự rất quan tâm đến mình a!
"Sư huynh."
"Cơ duyên ở trong khối bảo ngọc kia, đưa cho sư huynh cũng không sao cả."
"A?" Trần Khuynh Địch hấp háy mắt, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trần Tiêm Tiêm, kém chút nữa đã cho rằng mình nghe lầm.
Nàng vừa rồi nói cái gì? Tặng cơ duyên cho ta?
"Muội có ý tứ gì."
"Dù sao thì sư huynh cũng đã chiếu cố ta lâu như vậy, ta có thể có được tu vi như hôm nay, cũng đều là công lao của sư huynh, cho nên ta cũng không cần cơ duyên trong khối bảo ngọc kia, sư huynh cũng không cần phải khẩn trương như vậy."
Trần Khuynh Địch: "! !!"
Vào giờ khắc này, Trần Khuynh Địch lại cảm nhận được sự ấm áp trước đó chưa từng có.
Dưới gầm trời này thế mà lại còn có loại chuyện tốt này.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi khổ tận cam lai (Hết khổ đến sướng) sao?
"Muội, muội thực sự không gạt ta?" Trần Khuynh Địch run rẩy nói.
Ở dưới bóng đêm Trần Tiêm Tiêm không thể thấy rõ nét mặt của hắn, nhưng chỉ cần nghe cái âm điệu run rẩy kia, cũng đủ làm cho Trần Tiêm Tiêm cảm thấy không khỏi tức cười, không ngờ được ca ca lại là một người nhạy cảm như vậy a, có cảm giác như là lại biết ca ca thêm một chút, nên nói như thế nào đây...thực sự là đáng yêu a.
"Muội không lừa sư huynh đâu, thực sự cho sư huynh đó."
Thân hình của Trần Khuynh Địch lay động một cái, kém thì té xỉu trên đất, nhưng không phải là vì khủng hoảng, mà là vì vui mừng đạt đến mức tận cùng, cùng với một loại cảm giác tràn đầy thành tựu.
Ta đã thành công!
Không sai! Ta đã thành công hóa đại thù thành tình bạn với Trần Tiêm Tiêm, thành lập được quan hệ hữu nghị thuần khiết!
Bằng không thì Trần Tiêm Tiêm làm sao lại không thèm để ý đến sự tình bảo ngọc?
"Cảm ơn, thật sự cám ơn." Ở dưới sự kích động, Trần Khuynh Địch trực tiếp cầm hai tay của Trần Tiêm Tiêm, đưa mặt tới gần mặt của Trần Tiêm Tiêm, cảm động nói ra.
"Ách, sư huynh, quá gần!"
"Kêu sư huynh cái gì chứ, về sau cứ gọi ta là ca ca a!"
Lúc này cần phải rèn sắt khi còn nóng, tiến tới một bước để rút ngắn khoảng cách!
"Ca ca..." Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Trần Khuynh Địch, khuôn mặt của Trần Tiêm Tiêm cũng cấp tốc trở nên đỏ bừng, hốt hoảng liếc mắt, không dám nhìn thẳng vào đối phương, thấp giọng nói ra: "Ca, ca ca...thực, thực sự không có gì."
A a! Quá, quá gần! Ca ca đứng quá gần! Nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ không khống chế bản thân được!
Không được! Phải nói sang chuyện khác!
"Cơ duyên ở trong bảo ngọc thì đưa cho ca ca, ca ca chỉ cần trả lại bảo ngọc cho ta là được..."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Cái gì?
Lời nói của Trần Tiêm Tiêm vừa dứt, thân thể của Trần Khuynh Địch liền lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên cứng ngắc, tâm thần vốn dĩ bởi vì kích động mà sôi trào cũng dần dần trở nên nguội lạnh.
Bảo ngọc? Mẹ nó! Bất kể là bảo ngọc hay là cơ duyên ở bên trong, tất cả đều đã bị ta dùng để nạp tiền mất rồi a! Ông trời ơi! Đây chính là cái gọi là từ thiên đường rớt xuống địa ngục hay sao?
"Dù sao thì bảo ngọc cũng là di vật của cha mẹ, ta không cần cơ duyên, chỉ cần bảo ngọc để hoài niệm cha mẹ đã mất mà thôi!"
Trần Khuynh Địch: "..."
Tay chân lạnh buốt hẳn là có thể hình dung được Trần Khuynh Địch bây giờ a.
Nhân vật chính đáng thương, cha mẹ mất từ nhỏ, món đồ để lại duy nhất chính là một khối bảo ngọc, mà khối bảo ngọc kia lại bị ca ca trong tộc mang đi, nhiều năm qua đi, vì lấy lại bảo ngọc, nhân vật chính thậm chí không còn yêu cầu cơ duyên ở bên trong bảo ngọc, mà chỉ hi vọng là ca ca có thể trả lại bảo ngọc cho mình, nhưng mà ca ca lại không bỏ ra được bảo ngọc!
Nói một cách khác, nhân vật chính vẻn vẹn chỉ muốn lấy lại bảo ngọc để hoài niệm cha mẹ đã mất, một cái yêu cầu nhỏ như vậy, ca ca cũng không thể thỏa mãn, dựa theo nội dung cốt truyện bình thường, chuyện này đến cuối cùng tất nhiên là sẽ trở mặt thành thù a! Hơn nữa trước đó nếu có tình cảm càng sâu, sau này chém giết nhau sẽ càng không lưu tình!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận