Phản Diện Siêu Cấp

Chương 436: Xúc tiến

 
 
 
Quả nhiên ca ca là vì xúc tiến ta đột phá mới đi tới Lục Phiến Môn a!
"Đa tạ sư huynh!"
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Nhìn Trần Tiêm Tiêm lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, lại mang theo ý cười không hiểu, cúi người chào đối với mình, tâm tình của Trần Khuynh Địch vào giờ khắc này, chính là không có tâm tình.
Đúng vậy, chỉ thiếu một chút nữa, đầu óc của hắn liền muốn đứng máy, ngã hôn mê tại chỗ.
Đột phá!
Đậu xanh rau má! Trần Tiêm Tiêm đã đột phá! Trở thành võ giả Hợp Đạo Tôn Giả! Chỉ cách bản thân mình một cái cảnh giới, bản thân mình đã sắp bị nàng vượt cấp khiêu chiến sao? !
"Chúc mừng kí chủ, chúc mừng kí chủ!"
Thanh âm hệ thống cũng đúng lúc vang lên ở trong lòng của Trần Khuynh Địch: "Nhân vật chính ở cái thế giới này, rốt cục cũng đã có một vị thành công đột phá đến cảnh giới Hợp Đạo Tôn Giả! Từ đó biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, con đường nhân vật chính của Trần Tiêm Tiêm từ đó sẽ biến thành một mảnh bằng phẳng, tiến vào giai đoạn tăng lên phi tốc."
Trần Khuynh Địch: "…"
Tăng lên phi tốc? Đậu đen rau muống, cái cảnh giới Hợp Đạo Tôn Giả này còn chưa đủ được gọi là tăng lên phi tốc hay sao?
Bản thân ta vào thời điểm là Luyện Khí Hóa Thần, Trần Tiêm Tiêm vẫn chỉ là Hậu Thiên đỉnh phong, bản thân ta vào thời điểm là Luyện Thần Phản Hư, Trần Tiêm Tiêm vẫn chỉ là mới bước vào Tiên Thiên, bản thân ta vào thời điểm là Hợp Đạo Tôn Giả, Trần Tiêm Tiêm vẫn chỉ là Luyện Khí Hóa Thần, như vậy căn cứ theo sự phát triển bình thường, bản thân ta vào thời điểm là Võ Đạo Tông Sư, Trần Tiêm Tiêm hẳn chỉ mới là Luyện Thần Phản Hư mới đúng a!
Hơn nữa lúc này nàng chỉ mới đột phá đến Luyện Thần Phản Hư không được bao lâu, làm sao ở trong nháy mắt liền đột phá đến Hợp Đạo Phản Hư a! Chuyện này là không hợp lý!
"Tích, hệ thống nhắc nhở: Không có cách nào, nhân vật chính chính là có thể muốn làm gì thì làm."
Trần Khuynh Địch giận mắng ở trong lòng, bất quá sau khi nghe hệ thống nói một câu như vậy, hắn cũng coi như là khôi phục lại từ trạng thái đờ đẫn.
"Hệ thống ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, Trần Tiêm Tiêm có phải là đã đánh thắng được ta?"
"Tích, hệ thống nhắc nhở: Đánh một chầu chẳng phải là sẽ biết?"
"Nói nhảm!"
Đánh một chầu? Vạn nhất nàng thực sự đánh bại được ta, sau đó đánh chết ta thì làm sao bây giờ!
Đối với Trần Khuynh Địch, Trần Tiêm Tiêm có uy hiếp nghiêm trọng hơn Hoàng Thu Sinh nhiều, nhưng bất kể nói như thế nào, tâm cảnh của hắn bây giờ cũng không phải là giống như lúc vừa mới xuyên việt kia, huống hồ chính hắn cũng là vừa mới có chỗ đột phá, tự cho là thực lực của bản thân ở trong Võ Đạo Tông Sư cũng được tính là không kém, hẳn là sẽ không bị đánh chết dễ dàng mới đúng...
"Ừm, còn có thời gian, còn có thời gian, chỉ cũng là một vị Hợp Đạo Tôn Giả mà thôi…" Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, rốt cục cũng bình tĩnh trở lại.
Thế là hắn lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo cô quạnh gật gật đầu, nói đối với Trần Tiêm Tiêm: "Đột phá tu vi quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, tiếp theo phải củng cố một phen mới được!"
Đột phá phải càng chậm càng tốt! Tùy tiện củng cố trong 5 ~ 6 năm là được rồi!
Trần Tiêm Tiêm: "! !!"
Không chỉ có trợ giúp ta đột phá, sau đó còn lo lắng tu vi của ta bất ổn, đặc biệt dặn dò ta...ca ca quả nhiên là rất quan tâm tới ta!
Ba ngày sau, ở Đông Cung của Thái Tử.
"..."
Thái Tử Võ Chiêu Không yên lặng nhìn tên gia hỏa đã nhấc lên sóng to gió lớn ở Kinh Thành vào ba ngày trước, khóe mắt giãn ra một chút.
Đối với tuyệt đại bộ phận người ở trong Kinh Thành mà nói, đều biết là vào ba ngày trước Trần Khuynh Địch đã ra tay đánh nhau cùng với Hoàng Thu Sinh ở Lục Phiến Môn, Hoàng Thu Sinh cuối cùng thậm còn bị đánh cho trọng thương bại lui.
Những những thứ này cũng đều không được tính là gì, hắn là Thái Tử Đại Càn, loại chuyện này đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là đề tài nói chuyện sau khi ăn cơm mà thôi, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chân chính khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ, là sự kiện xảy ra ở sau trận chiến này, chính là đồ vật mà vị phụ hoàng ở trong thâm cung kia của hắn xuất ra cho Lục Phiến Môn.
Mặc dù trận chiến đấu giữa Trần Khuynh Địch cùng với Hoàng Thu Sinh phát sinh ở trong Kinh Thành, rất nhiều người vì nể mặt Ninh Thiên Cơ sẽ không truy cứu, nhưng nói cho cùng chuyện này cũng đều được xây dựng ở trên một điều kiện căn bản, đó chính là Thánh Thượng Đại Càn sẽ không truy cứu, một khi Thánh Thượng Đại Càn không hy vọng hai người Trần Khuynh Địch chiến đấu ở trong Kinh Thành, vậy thì những người khác tự nhiên sẽ nhảy ra nguyên một đám, nhanh chóng ngăn cản hai người Trần Khuynh Địch.
Nhưng trên thực tế vào ngày đó, Thánh Thượng Đại Càn thế mà lại trở nên trầm mặc hiếm thấy, hoàn toàn không có bất kỳ một hành động nào.
Cũng chính là do Thánh Thượng Đại Càn giữ trầm mặc, mới khiến cho trận chiến giữa Trần Khuynh Địch cùng với Hoàng Thu Sinh diễn ra đến cuối cùng, mà sự kiện này đối với Thái Tử mà nói không thể nghi ngờ là cái tình báo phi thường quan trọng.
Những người khác có lẽ sẽ kiêng kị Ninh Thiên Cơ, nhưng hắn biết rõ, vị phụ hoàng kia của hắn là không thể nào kiêng kị Ninh Thiên Cơ, cho nên phụ hoàng của hắn sở dĩ không ngăn cản Trần Khuynh Địch, nguyên nhân cũng chỉ có thể có một cái.
"Trần huynh, mấy ngày trước đây thật đúng là đã tỏa ra hào quang rực rỡ, ở trong thế hệ trẻ tuổi có thể sánh ngang với ngươi bất quá cũng chỉ có một, hai người."
Võ Chiêu Không vừa hiện ra nụ cười ấm áp đối với Trần Khuynh Địch, vừa oán thầm ở trong lòng.
Cái tên tiểu tử thúi may mắn này! Phụ hoàng rõ ràng là đã thay đổi cách nhìn đối với hắn! Phải biết rằng từ khi Thánh Thượng Đại Càn lên ngôi từ ba trăm năm trước cho đến nay, không biết đã sinh ra bao nhiêu tuấn kiệt trẻ tuổi, nhưng có thể làm cho Thánh Thượng Đại Càn lau mắt mà nhìn, từ đầu đến đuôi bất quá cũng chỉ có ba vị mà thôi, mà danh tự của ba vị này hiện tại vẫn là như sấm bên tai, Đạo Môn Thái Bình Thiên Tôn, Phật Môn Ngô Không, còn có Thuần Dương Cung Ninh Thiên Cơ.
Ba người này hiện tại không ngoại lệ đều là cường giả đỉnh phong trong giang hồ.
Còn tên Trần Khuynh Địch này thì có tài đức gì mà lại được phụ hoàng coi trọng, thậm chí không ngại để cho hắn ra tay đánh nhau ở trong Thành Thượng Kinh?
Thái Tử nhìn từ trên xuống dưới, đều cảm thấy tên gia hỏa đang cười trước mắt này tuyệt đối là người đã cứu toàn bộ thế giới ở kiếp trước mới có thể có vận may ngút trời được phụ hoàng coi trọng như vậy.
"Khục." Thu hồi tâm tư đố kỵ, Thái Tử tiếp tục nói: "Bất quá Trần huynh, ta nghĩ ngươi hẳn là sẽ không quên giao dịch giữa chúng ta a?"
"Đương nhiên là không quên!" Trần Khuynh Địch vỗ bộ ngực nói ra lời thề son sắt, Thái Tử thấy vậy liền lập tức hài lòng gật gật đầu nói: "Rất tốt, thời gian không chờ chúng ta, đêm nay Lưu Cẩn sẽ mang ngươi đi vào thiên lao, ngươi có thời gian nửa canh giờ để gặp mặt với mẹ của ngươi, vào thời khắc đi ra bất kể có kết quả như thế nào, ngươi cũng đều phải giao khối bảo ngọc kia cho ta, đã rõ chưa?"
"Yên tâm đi!"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận