Phản Diện Siêu Cấp

Chương 232: Diễn kịch

 
 
 
Báo thù vì huynh đệ, hơn nữa cũng không phải là thân huynh đệ huyết mạch tương liên, mà là huynh đệ trên đầu môi, ở trên giang hồ bây giờ, nào còn có thể tìm được dạng anh hùng nam nhi nghĩa bạc vân thiên như thế này? Bây giờ càng là lộ ra chân tình, khiến cho người ta nhìn mà sinh kính nể, Tiêu gia giảng "Trượng nghĩa", hẳn cũng là như thế này a!
Ý niệm tới đây, hai vị đệ tử Tiêu gia tiếp tục an ổn đứng ở cửa ra vào đại sảnh, không tiến hành quấy rầy vị "Anh hùng nam nhi" này.
"Mùa thu ngày 08 tháng 8 năm tới, ta sẽ đến thắp cho huynh đệ một nén hương!"
"Ngươi hãy ra đi thanh thản, ta về sau nhất định sẽ diệt hết Huyết Y Lâu, cầm đầu của những tên thích khách kia tới để tế ngươi!"
"Ai tới cũng đều vô dụng, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!"
"Hảo huynh đệ của ta a..."
M* nó! Hai người ở đằng sau kia sao còn chưa đi tới đây a!
Trần Khuynh Địch vừa rú thảm, vừa chửi ầm lên ở trong lòng, thừa dịp nằm trên mặt đất len lén liếc nhìn đằng sau một cái, chỉ thấy hai vị đệ tử Tiêu gia thế mà đứng ở bên cạnh lau nước mắt.
Con m* nó? ! Chẳng lẽ các ngươi cũng là hảo huynh đệ với trai chủ Ngự Thú Trai? Bằng không thì các ngươi khóc cái gì a?
"Thật hiếm khi có người có tấm lòng son như thế này, thật sự là quá khó được!"
"Khó trách gia chủ lại bảo chúng ta đến mời hắn, Tiêu gia chúng ta làm sao có thể không kết giao với dạng người này đây?"
"Đúng vậy a."
Trần Khuynh Địch: "? ??
Chuyện gì vậy! Ta đã khóc lâu như vậy các ngươi làm sao còn chưa đi qua đây? Ta đã sắp khóc không nổi nữa!
Diễn kịch cũng rất mệt mỏi!
Không có cách nào, Trần Khuynh Địch lại rú thảm một tiếng, sau đó dùng sức đánh một chưởng vào trên mặt đất, trong phút chốc toàn bộ đại sảnh đều rung động, còn có một cỗ lực lượng lan đến hai vị đệ tử Tiêu gia, hai người bất ngờ không đề phòng, khẽ hô lên một tiếng.
"Ai? !" Trần Khuynh Địch bỗng nhiên quay đầu, hung tợn nhìn về phía sau lưng, đồng thời bộc phát ra khí thế Phản Hư Hợp Đạo điên cuồng, trực tiếp xông về phía hai vị đệ tử Tiêu gia kia.
"Ặc! Tiền bối bớt giận! Chúng ta là đệ tử Tiêu gia, đặc biệt tới mời tiền bối!"
Trên khuôn mặt của Trần Khuynh Địch rất nhanh liền giả ra mấy phần nghi hoặc, hỏi: "Tiêu gia? Chẳng lẽ là Tiêu gia Tiêu Thành sao?"
Thấy Trần Khuynh Địch nhận ra Tiêu gia, trên mặt của hai vị đệ tử Tiêu gia lập tức lộ ra biểu tình kiêu ngạo: "Không sai, phóng nhãn ra toàn bộ Tiêu Thành, cũng cũng chỉ có một cái Tiêu gia chúng ta!"
"Thì ra là thế." Trần Khuynh Địch gật đầu một cái, sau đó chắp tay về phía hai người: "Thật xin lỗi, ta nhất thời quá kích động, làm thương tổn tới hai vị tiểu huynh đệ, thật sự là do ta không phải."
Hai vị đệ tử Tiêu gia vội vàng khoát tay, lắc đầu nói: "Tiền bối đã là Hợp Đạo Tôn Giả, lại có tinh thần nghĩa hiệp thật sự, chúng ta kính nể còn không kịp, làm sao lại có thể oán trách đây."
"Nghĩa hiệp cái gì chứ." Trần Khuynh Địch lập tức cúi đầu, trên mặt lộ ra mấy phần u ám: "Ngay cả đại ca của ta! Đại ca kết nghĩa ở vườn đào, đại ca đồng sinh cộng tử cũng đều không bảo vệ được! Làm sao có thể là hạng người nghĩa hiệp! Vốn dĩ lần này ta đột phá đến cảnh giới Phản Hư Hợp Đạo, liền chạy tới đây đầu tiên, muốn chia sẻ cùng với đại ca, thế nhưng mà..thế nhưng mà!" Trần Khuynh Địch nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói trở nên nghẹn ngào, một cỗ không khí bi thống khó tả lan tràn ra.
"Tiền bối!" Hai vị đệ tử Tiêu gia hết sức cảm động mà nhìn Trần Khuynh Địch.
"Chết sống có số, còn xin tiền bối hãy bớt đau buồn, mặt khác, gia chủ Tiêu gia của chúng ta hy vọng có thể mời tiền bối.."
"Không đi!" Trần Khuynh Địch không nói hai lời, lớn tiếng nói: "Ta muốn túc trực bên linh cữu cho đại ca! Cho dù là chỗ nào cũng không đi!"
"Cũng phải, tiền bối nói rất có đạo lý!"
Trần Khuynh Địch thấy hai vị đệ tử Tiêu gia lộ ra bộ dạng đồng tình, sắc mặt lập tức biến đổi, xoay chuyển lời nói: "Ta túc trực bên linh cữu cho đại ca! Trừ phi là có tin tức của cừu địch Huyết Y Lâu! Nếu không ta tuyệt đối sẽ không rời đi! Cho dù là chỗ nào cũng không đi!"
"Huyết Y Lâu! Ta và các ngươi không đội trời chung!"
Có nghe được hay không? Huyết Y Lâu a! Mau nói ra tin tức của Huyết Y Lâu sau đó dẫn ta đi a!
Hai vị đệ tử Tiêu gia liếc nhìn nhau, sau đó một người trong đó chủ động đứng ra, nhẹ nhàng nói:
"Tiền bối, nếu như là Huyết Y Lâu mà nói, Tiêu gia ta hẳn là cũng có thể cung cấp mấy phần trợ giúp, mặc dù bậc đại địch đáng sợ như lâu chủ Huyết Y Lâu đã bị tiền bối chém giết, nhưng Huyết Y Lâu vẫn còn rất nhiều sát thủ ở bên ngoài, hi vọng tiền bối có thể giúp Tiêu gia chúng ta một chút, chúng ta cũng biết là không nên ngăn cản tiền bối túc trực linh cữu."
"À không! Không quan trọng!"
"Hả?"
"Khụ khụ, ta muốn nói là, chỉ cần có thể báo thù cho đại ca! Đừng nói là túc trực bên linh cữu, coi như là muốn cái mạng của ta cũng không thể chối từ!
"Tin tưởng đại ca ở trên trời nếu có linh, sẽ hiểu cho ta!"
"Tiền bối, quả nhiên là hạng người hiệp nghĩa! Lâm trai chủ ở trên trời nếu có linh nhất định sẽ vui mừng!"
Trần Khuynh Địch nặng nề gật đầu một cái, đồng thời nói thầm ở trong lòng: Nguyên lai vị trai chủ Ngự Thú Trai này là họ Lâm a..
"Tiền bối, không biết tôn tính đại danh của ngài là gì? Đợi chút nữa chúng ta cũng dễ báo lên trên."
Tên?
Trần Khuynh Địch kinh ngạc, tên của mình là gì? Lúc này khẳng định không thể nói ra tên thật, dù sao thì tên của hắn cũng dính với biệt hiệu "Sát Nhân Cuồng Ma" vang dội toàn bộ Trung Nguyên, nếu như nói ra tên thật mà nói, có trời mới biết hai vị đệ tử Tiêu gia này có thể lập tức trở mặt hay không.
Ừm, lúc này cần phải nghĩ ra một cái tên phù hợp với thân phận bây giờ. Để ta suy nghĩ a, một nam tử có một đại ca kết nghĩa ở vườn đào, nghĩa bạc vân thiên, thích làm việc thiện, có tính tình tốt!
"Hai vị khách khí rồi, ta họ Trần, tên là Trần Chính Nghĩa! Các vị cứ gọi ta một tiếng Trần đại ca là được rồi!"
Đệ tử Tiêu gia: "? ??"
Trần Chính Nghĩa?
Cái tên này, quả nhiên là người cũng như tên a!
Hai vị đệ tử Tiêu gia gật đầu một cái, sau đó đồng thời chắp tay đối với Trần Khuynh Địch: "Xin chào Trần tiền bối, vậy thì việc này không nên chậm trễ, hãy sớm đi tới Tiêu gia chúng ta a, gia chủ chờ đã lâu."
"Được!" Thân hình đứng dậy của Trần Khuynh Địch, đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra mấy phần vẻ do dự: "Chỉ là Ngự Thú Trai của đại ca ta…"
Hai vị đệ tử Tiêu gia ngầm hiểu: "Xin tiền bối cứ yên tâm! Chúng ta sẽ lập tức hiệp trợ Lục Phiến Môn, phối hợp với bọn hắn phong toả nơi đây, không có ai có thể đi vào, cũng sẽ không quấy nhiễu sự an nghỉ của Lâm trai chủ."
"Ừm, đa tạ!" Trần Khuynh Địch ôm quyền, sau đó vung tay áo, đi theo hai vị đệ tử Tiêu gia ra khỏi cửa chính.
Chỉ là hai vị đệ tử Tiêu gia đi ở phía trước dẫn đường, lúc này cũng đều không nhìn thấy, trong lúc Trần Khuynh Địch nhìn hai người, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười giống như đã có dự tính ở trong lòng .
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận