Phản Diện Siêu Cấp

Chương 112: Ta đều biết!

 
 
 
Quả nhiên là trừng phạt đúng tội a!
Hai vị Tộc trưởng mắt thấy Trần Khuynh Địch rơi vào trong sự trầm tư, huyết khí chung quanh cũng đều trở nên mỏng manh đi không ít, hai mắt gần như đồng thời lộ ra mấy phần tàn nhẫn, sau đó hai người đồng thời bạo khởi!
Tộc trưởng Giác Mang tộc dựng thẳng chưởng thành đao, bổ tới một chưởng giống như Trảm Mã Đao lăng không rơi xuống, mang theo lực lượng chấn động kinh khủng, đây đã là võ học mạnh nhất của bộ lạc Giác Mang, vào giờ phút này được Tộc trưởng Giác Mang tộc thi triển đi ra, không cầu có thể giết chết Trần Khuynh Địch, chỉ cầu có thể khiến cho Trần Khuynh Địch thụ thương, sáng tạo ra cơ hội chạy trốn cho bọn hắn!
Mà ở bên cạnh, hai tay của Tộc trưởng Thanh Thạch tộc cũng nắm lại thành quyền đấm ra, cương khí dồi dào diễn hóa ra một tòa cự sơn, hung hăng đập tới Trần Khuynh Địch, đồng dạng đây cũng là võ học mạnh nhất của bộ lạc Thanh Thạch, khác biệt cùng với đao chưởng của Tộc trưởng Giác Mang tộc, võ học mà Tộc trưởng Thanh Thạch tộc thi triển ra, có ý cảnh lấy lực phá khéo léo ẩn chứa ở trong đó.
"Ầm ầm!" Nhanh giống như điện chớp, ở dưới một khoảng cách rất gần, một đòn liều mạng của hai vị tộc trưởng chính diện đánh trúng vào Trần Khuynh Địch.
"Thành công!" Ngay cả hai vị Tộc trưởng cũng không ngờ được thế mà lại thuận lợi như vậy, trong lúc nhất thời liền cảm thấy vui mừng quá đỗi.
Nhưng mà, sự vui sướng của hai người cũng không thể kéo dài được bao lâu, bởi vì Trần Khuynh Địch sau khi bị thương lui lại ở trong dự đoán, thanh âm phẫn nộ rống to cũng không có vang lên, ngược lại là truyền đến một tiếng vang giống như kim loại va chạm.
"Điêu trùng tiểu kỹ." Ở bên trong thiên địa nguyên khí cuồng bạo, thanh âm lạnh lùng bình thản thăm thẳm của Trần Khuynh Địch truyền đến, lập tức khiến cho hai vị Tộc trưởng giống như rơi xuống hầm băng, ngay cả máu tươi cơ hồ cũng đọng lại.
Một đòn liều mạng hai người, thậm chí là đều không thể đả thương Trần Khuynh Địch!
Chỉ thấy Trần Khuynh Địch đứng ở bên trong cỗ phong bạo mà võ học của hai người nhấc lên, toàn thân cao thấp tỏa ra ánh sáng vàng, ở sau lưng hắn ẩn ẩn dựng ra một vị Phật Đà bằng vàng ngồi ngay ngắn trong hư không, chắp tay trước ngực, tướng mạo trang nghiêm túc mục, phía sau có lửa cháy rừng rực, trên gối đặt một thanh trường kiếm.
Bất Động Thích Già Như Lai!
Giống như là Đại Uy Thiên Long La Hán của Long Tượng Bàn Nhược Công, Bất Động Thích Già Như Lai do Trượng Lục Kim Thân thúc giục cũng là một trong các pháp tướng Phật Tông, hơn nữa còn là pháp tướng mang theo ý cảnh cường đại bất hủ, bất hoại, căn bản không phải là hai vị Tộc trưởng có thể rung chuyển!
Giống như là Trần Khuynh Địch nói trước đó, song phương vô luận là ở thủ đoạn võ học, hay là ở trên cơ sở nội công, đều căn bản không phải là cùng một cái cấp độ.
"Vốn còn muốn lưu cho các ngươi một mạng, nếu là dạng này..." Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi ra quyền, lần này quả đấm của hắn cũng không dừng lại nữa, ánh vàng bao phủ nắm đấm kéo theo pháp tướng Bất Động Thích Già Như Lai ở phía sau, chỉ thấy vị Phật Đà bằng vàng kia hoành không mà lên, lấy thế thái sơn áp đỉnh nghiền ép về phía hai vị Tộc trưởng.
Kết quả là không cần phải nói.
Chỉ chốc lát sau, huyết khí lang yên tán đi, hóa thành từng đạo từng đạo khí lưu màu đỏ thẫm một lần nữa tràn vào trong cơ thể của Trần Khuynh Địch, mà dị tượng có thể xưng là rúng động ở Phủ Thành Chủ, tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của đại quân Trấn Cương, bất quá Trần Khuynh Địch lại phất phất tay, bảo bọn hắn tản ra.
"Man tộc đã bắt đầu xâm lấn rồi sao... Đúng rồi, Lạc sư muội!" Trần Khuynh Địch lắc đầu, tranh thủ thời gian chạy về phía Phủ Thành Chủ.
"..."
Ở trong Phủ Thành Chủ, Lạc Tương Tư tựa ở trên vách tường, thương thế ở trên người đã có xu thế dịu đi, bất quá nàng vào lúc này, thương thế trên tâm linh còn muốn nghiêm trọng hơn thương thế trên thân thế.
Mà nguyên nhân gây ra chính là đoạn đối thoại cuối cùng của Trần Khuynh Địch với nàng.
"Trận pháp, đại nhân, trận pháp của ngài đã bị phá hư..."
"Trận pháp không trọng yếu."
"Nói cho ta biết, là ai đã làm cho muội bị thương?"
"Bộ lạc Giác Mang cùng với bộ lạc Thanh Thạch..."
"Rất tốt."
"Đừng lo lắng, muội cứ chờ ở chỗ này một hồi."
"Ta sẽ đi giết bọn hắn."
Không thể nào hiểu được, Lạc Tương Tư đúng là không thể nào hiểu được nội dung trong đoạn đối thoại này, đây coi là cái gì? Trần Khuynh Địch nói những lời này là có ý gì? Bản thân nàng quan trọng hơn so với trận pháp?
Lạc Tương Tư nhìn ra được, Trần Khuynh Địch là thật sự không thèm để ý tới trận pháp bị làm sao, bởi vì từ lúc hắn xuất hiện cho đến khi rời đi, ánh mắt cũng không hề rời khỏi nàng, cho dù trận pháp đã xảy ra vấn đề, hắn cũng không thèm nhìn một lần nào, tính trùng kích của chuyện này không thể nghi ngờ đã khiến cho Lạc Tương Tư cảm thấy càng thêm nghi hoặc.
"Ngươi rốt cuộc đang có tính toán gì..."
Chẳng lẽ nói, Trần Khuynh Địch đời này thật sự không giống như kiếp trước? Nhưng làm sao có thể như vậy được?
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Lạc Tương Tư tuyệt đối không tin Trần Khuynh Địch sau khi nàng trùng sinh liền biến trở thành bộ dáng mà nàng không thể giải thích được kia, bản tính của hắn tuyệt đối là tiểu nhân âm hiểm sắc bén! Tất cả những thứ này nhất định là ngụy trang của hắn, không sai, đây tuyệt đối là ngụy trang, đều là giả...
"Không có sao chứ?"
"Ách!" Lạc Tương Tư cứng đờ ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Khuynh Địch đẩy cửa ra, trở về từ bên ngoài Phủ Thành Chủ, mà ở trên người của hắn, Lạc Tương Tư có thể ngửi được mùi máu tanh: "Trấn Cương Sứ đại nhân, bộ lạc Thanh Thạch cùng với bộ lạc Giác Mang... ?"
"Đã bị ta giết hết." Trần Khuynh Địch hời hợt nói ra, sau đó bất đắc dĩ nhìn Lạc Tương Tư nói: "Muội thật là, nếu đã sớm phát hiện ra, vậy thì cần gì phải mạo hiểm bản thân đây, trực tiếp nói cho ta biết không phải là được hay sao?"
Ý tứ của Trần Khuynh Địch đương nhiên là chỉ sự phản bội của bộ lạc Cùng Kỳ, theo hắn thấy, lần này trận pháp Phủ Thành Chủ bị phá hư, hiển nhiên là do bộ lạc Cùng Kỳ động tay chân, mà Lạc Tương Tư hẳn là đã sớm chiếm được tin tức, cho nên mới chạy tới ngăn cản đối phương a, đáng tiếc là cuối cùng vẫn để cho bộ lạc Cùng Kỳ đắc thủ. Bản thân Lạc Tương Tư còn rơi vào kết quả trọng thương.
Nếu như nói sớm cho hắn mà nói, tuyệt đối sẽ tốt hơn... Trần Khuynh Địch chính là muốn biểu đạt ra cái ý tứ này.
Mà Lạc Tương Tư sau khi nghe được những lời này, toàn thân càng là chấn động: "Ngài, ngài biết được? !"
"Trần Khuynh Địch biết mục đích thực sự của mình là muốn phá hư công năng truyền tống không gian của trận pháp Phủ Thành Chủ? ! Làm sao có thể! Hắn làm sao có thể phát hiện ra được? !"
"Ừm, ta đều biết." Trần Khuynh Địch gật đầu một cái, nói: "Kỳ thật muội hoàn toàn không cần phải làm như thế, chỉ cần sớm nói cho ta biết là được rồi, chẳng lẽ ta lại không đáng tín nhiệm như vậy hay sao?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận