Phản Diện Siêu Cấp

Chương 466: Đại Đạo Kim Kiều

 
 
 
Càng nghe càng cảm thấy không đáng tin cậy, bất quá xem ở phân lượng ban thưởng nhiệm vụ lần này, ta cũng không so đo nhiều như vậy.
Phải lấy được 100% tín nhiệm của Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm, có nghĩa là bây giờ các nàng còn chưa tín nhiệm 100% đối với ta? Chuyện này, chuyện này cũng khó trách nha, dù sao thì ta cũng là nhân vật phản diện...
Mặc dù đã viện ra lý do để thuyết phục bản thân, nhưng không biết vì sao, trong lòng của Trần Khuynh Địch vẫn còn có một chút thất lạc.
"Sư huynh?"
"Đại ca ca?"
Ở bên tai truyền đến thanh âm của Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch vẫn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy có hai bóng người một cao một thấp vây quanh hai bên trái phải hắn, trong ánh mắt mang theo sự lo lắng.
"À, không có gì." Trần Khuynh Địch lắc đầu ra hiệu là bản thân không có việc gì, sau đó liền dẫn Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm trở về khách sạn trước đó.
"Khách quan, muốn thuê phòng hay tạm thời nghỉ ngơi?" Người phụ trách tiếp đãi là một phụ nữ trung niên có dáng người thướt tha, rõ ràng là lão bản nương phụ trách tiếp đãi Trần Khuynh Địch cùng với Lạc Tương Tư trước đó.
Bất quá vào lúc này, lão bản nương chính là đang mở to hai mắt nhìn Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân.
Sau đó lại liếc nhìn hai cánh tay của Trần Khuynh Địch một cái, mỗi người Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân đều đang ôm ở một bên, lộ ra bộ dáng rất là gần gũi.
"Chậc chậc."
Không biết vì sao, Trần Khuynh Địch luôn cảm thấy ánh mắt lão bản nương nhìn về phía hắn trở nên rất sâu xa.
"Vẫn như cũ đúng không khách quan?"
Dương Xuân đột nhiên mở miệng hỏi: "Như cũ?"
"Đúng vậy." Lão bản nương vẫn nói một cách hồn nhiên: "Vào thời điểm vị khách quan này đi tới đây với một cô gái, chính là đã thuê một gian phòng riêng ở trên lầu, không ngờ được lúc này chỉ mới hơn một tháng, liền đổi thành hai người các cô, các cô đều rất đẹp a, cũng không kém so với cô gái lúc trước a."
"Đâu có, đâu có...ủa!" Dương Xuân vừa mới khiêm tốn được hai tiếng, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía Trần Khuynh Địch, hỏi: "Đại ca ca, trước đó huynh đã đi tới đây cùng với ai?"
Trần Khuynh Địch còn chưa mở miệng, Trần Tiêm Tiêm liền tiếp lời: "Là Tương Tư tỷ."
"Tương Tư tỷ?"
"Ngươi đã quên rồi sao, lúc đầu là lượt của Tương Tư tỷ a."
"Ra là vậy, nếu là Tương Tư tỷ mà nói vậy thì không thành vấn đề."
Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười trong lòng đã có dự tính, không sai, nếu như là Tương Tư tỷ đã "có bạn trai", vậy thì nhất định sẽ không có vấn đề a! Nói đến bản thân mình còn chưa từng nhìn thấy bạn trai của Tương Tư tỷ đâu, về sau có thời gian phải yêu cầu nàng ra mắt mới được.
Mà ở phía đối diện, lão bản nương: "? ??"
Trần Khuynh Địch hấp háy mắt, không rõ ràng cho lắm mà nhìn lão bản nương đột nhiên giơ ngón tay cái lên đối với hắn, làm ra bộ dáng "ngươi thật là giỏi", chuyện là ra sao a?
"Ba vị khách quan, vậy thì vẫn như cũ chứ?"
"Gian phòng ở cuối lầu bên phải kia, có hiệu quả cách âm rất tốt, còn có một chiếc giường lớn..."
Nhìn thân ảnh của Trần Khuynh Địch, Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm biến mất ở trên lầu, lão bản nương thở dài thật sâu, lẩm bẩm: "Đàn ông không có một kẻ nào là đứng đắn cả!"
"Hắt xì!" Trần Khuynh Địch mới đi được nửa đường bỗng nhiên hắt hơi một cái.
---
Ở bên ngoài Thành Thượng Kinh, hư không vỡ ra, một cây cầu vàng nối liền với Đạo Môn Bát Cảnh Cung hiện ra, ở không bên trong hư không có bát đại kỳ cảnh luân chuyển, ở phía trước thì là không gian mở rộng vô tận, rơi vào ngoại ô Thành Thượng Kinh, Trương Chính Nhất chắp hai tay ở sau lưng, chân đạp cầu vàng, cứ như vậy bước đi ra từ trong hư không.
Truyền tống trận của Đạo Môn tên là Đại Đạo Kim Kiều, khác biệt cùng với truyền tống trận bình thường, cũng không cần hai bên đồng thời định vị, mà là có thể truyền tống từ Đạo Môn đến một địa điểm tùy ý trong Trung Nguyên, thậm chí là còn có thể tùy ý tiếp dẫn một người ở trong Trung Nguyên tiến vào Đạo Môn, vô luận là đẳng cấp hay là hiệu quả đều không phải là truyền tống trận bình thường có thể so sánh.
Trương Chính Nhất nhắm hai mắt lại, nhìn Thành Thượng Kinh ở cách đó không xa, lộ ra thần sắc khen ngợi.
Trương Chính Nhất chính là người truyền đạo chính thống của Đạo Môn, trời sinh linh nhãn trên mi tâm, ở dưới ánh mắt của hắn, bầu trời Thành Thượng Kinh nhìn như không có vật gì, nhưng trên thực tế lại được kết nối với từng tia từng tia cực quang màu vàng, phảng phất như một cái lưới lớn, lấy Thành Thượng Kinh làm trung tâm kéo dài ra toàn bộ lãnh thổ Trung Nguyên.
Mà nơi những tia cực quang này hội tụ lại, chính là tạo thành Khí Vận Kim Long.
"Đây chính là nhân đạo sao."
Chỉ là đứng ở bên ngoài Thành Thượng Kinh, Trương Chính Nhất liền có thể cảm thấy một loại áp lực khó tả, mà ở trong mắt của hắn, Thành Thượng Kinh phảng phất như một cái lò lửa lớn, ngọn lửa khí vận cháy hừng hực ở bên trong, dồi dào đến cực hạn, là cảnh tượng mà chỉ có những triều đại thịnh vượng mới có thể thể hiện ra.
Nhưng trên thực tế, ở bề ngoài, Đại Càn lúc này còn xa mới được gọi là thịnh vượng.
Nhìn vào lãnh thổ rộng lớn, lực khống chế của Đại Càn đối với Trung Nguyên đã kém xa trước đây, Lục Phiến Môn cường thịnh ngày xưa cũng đã bị cô lập hơn không ít, vô luận là thế gia hay tông phái, đều đang âm thầm rục rịch ở bên trong, ở bốn đại Biên Hoang cũng là chiến hỏa không ngừng, nhưng chính là ở dưới cái tình huống này, Đại Càn lại thể hiện ra khí vận trước đó chưa từng có.
Cỗ khí vận này, thậm chí là còn muốn vượt qua thời kỳ Đại Càn đỉnh phong mà Đạo Môn ghi chép lại trước đây.
Tại sao điều này lại xảy ra?
"Là bởi vì nguyên nhân vị Thánh Thượng kia sao?" Trương Chính Nhất thấp giọng lẩm bẩm nói.
Đúng vậy, vô luận là nghĩ như thế nào cũng đều chỉ có một cái nguyên nhân. Nếu như người tọa trấn Thành Thượng Kinh bây giờ không phải là vị Thánh Thượng Đại Càn kia, chỉ sợ là Đại Càn đã dần dần đi về phía đường cùng a!
"Một người trấn một nước, thật đúng là đáng sợ." Lắc đầu, Trương Chính Nhất ném những ý niệm này ra khỏi đầu óc.
"Quên đi! Dù sao thì cũng không có quan hệ gì tới ta, đây hẳn là sự tình mà sư tôn cần quan tâm."
"Về phần chuyện mà ta cần quan tâm..."
"Tần cô nương, ta đã tới rồi!"
Trương Chính Nhất hấp ta hấp tấp đi về phía Thành Thượng Kinh.
Mà cùng lúc đó, ở một chỗ khác vị trí của Trương Chính Nhất, hư không cũng đồng dạng vỡ ra, xuất hiện một tòa hư ảnh thần sơn như ẩn như hiện, trên núi có Phật Tổ ngồi thiền, La Hán Bồ Tát ngồi ở trái phải, tam giới lục đạo đều ở dưới núi, có một bóng người cất bước mà ra từ trên núi, một bước liền vượt qua hư không vô tận, rơi vào ngoại ô Thành Thượng Kinh.
Người này là Huyền Lưu Ly, thủ pháp truyền tống của nàng là tương tự như Đạo Môn.
Chỉ bằng vào loại thủ pháp truyền tống này, nội tình thâm hậu của hai mạch Phật, Đạo có thể nói là hiển lộ ra không thể nghi ngờ.
"Cuối cùng cũng đã tới." Huyền Lưu Ly ngẩng đầu nhìn lên trời, lộ ra sự cảm khái.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận